Bầu không khí trong bàn ăn là vô cùng ngượng ngùng. Chu Ý Nhi ngồi bên phải Lôi Húc cúi đầu ăn ngấu nghiến. Vũ Tịch ngồi bên trái Lôi Húc cũng rất say đắm nhìn Chu Ý Nhi ăn cơm. Chợt thấy một luồng khí lạnh xẹt qua, Vũ Tịch liếc sang Lôi Húc liền hiểu Lôi Húc muốn anh xoa dịu bầu không khí này. Vũ Tịch trề môi một cái rồi lại vui vẻ nói với Chu Ý Nhi.
"Chị dâu, đồ ăn ngon không?"
Chu Ý Nhi gật gật rồi chợt khựng lại. Mắt hình viên đạn liếc Vũ Tịch.
"Ai là chị dâu nhà cậu?"
"Này là chị không biết rồi. Anh Húc trước giờ không dẫn phụ nữ về nhà nha, chị là người đầu tiên nên tất nhiên phải là chị dâu em rồi." Vũ Tịch nói với điệu bộ thản nhiên.
"Tôi ở đây là ngoài ý muốn."
"Không dám đâu, có mà anh Húc cũng muốn chị ở lại."
"Bớt nói bậy đi." Chu Ý Nhi trừng mắt với Vũ Tịch.
Phía bên cạnh chợt vang lên tiếng cười khẽ. Bác quản gia giật mình, có phần khó tin dò hỏi.
"Lôi thiếu, cậu không sao chứ?"
Lôi Húc tâm tình vui vẻ xua xua tay. Anh là người rõ ràng nhất, bộ dạng của anh hôm nay thật sự làm mọi người trong nhà ngạc nhiên như thế nào.
"Chị dâu, chị thấy chưa? Anh Húc em mà cười nhẹ một cái như vậy đã là chuyện động trời rồi. Mà người mang lại chuyện động trời đó là chị Chu Ý Nhi nên chị đương nhiên phải là chị dâu của em." Vũ Tịch bộ dạng kiên định nhìn Chu Ý Nhi.
Chu Ý Nhi đột nhiên bật cười. Cứ nhìn dáng vẻ cố gắng nghiêm túc của Vũ Tịch là cô không thể nhịn cười nổi.
"Thôi không đùa với cậu nữa."
Sau bữa cơm, cả nhà ba người cùng ngồi trên một chiếc xe đến công ty. Bên trong xe cũng là hoàn toàn im lặng. Khi gần đến công ty, Chu Ý Nhi nói Vũ Tịch dừng xe ở bên kia đường để cô đi bộ sang, tránh hiểu lầm nhưng Chu Ý Nhi xuống xe thì Lôi Húc cũng xuống theo. Chu Ý Nhi cảm thấy khó xử nhưng cũng không thể làm gì.
Hai người vừa cùng nhau đi qua đường thì bất ngờ Chu Ý Nhi nghe thấy tiếng một chiếc mô tô đang rú ga. Khi Chu Ý Nhi quay lại thì chiếc xe đã rất rất gần với cô.
Chu Ý Nhi đầu óc quay cuồng ngã xuống đất, bên tai vàng lên một tiếng "rầm" vô cùng lớn. Chu Ý Nhi dường như có cảm giác bị người ta đẩy sang một bên. Toàn thân là đau nhức nhưng cô lại không hề thấy máu, tay chân chỉ bị trầy xước nhẹ, đầu bị đập mạnh xuống đường một cái. Cô chợt bừng tỉnh quay sang nhìn liền thấy thân thể nhỏ bé của Thẩm Mỹ Mỹ đầy máu, nhưng Thẩm Mỹ Mỹ cũng đang nhìn Chu Ý Nhi, dường như Thẩm Mỹ Mỹ cũng chỉ bị trầy xước nặng một chút còn chiếc xe mô tô thì đâm vào cây cột điện phía trước.
Vẫn còn đang hoảng loạn thì Chu Ý Nhi được một vòng tay vững chắc ôm vào lòng, giọng nói của anh mang chút sợ sệt và lo lắng.
"Thật may em không sao. Lúc nãy xin lỗi vì không kịp ôm em tránh đi."
"Tôi không sao nhưng Thẩm Mỹ Mỹ có sao đó."
Lôi Húc lại càng ôm Chu Ý Nhi chặt hơn. Chợt Chu Ý Nhi cảm thấy đầu nhói một cái, mọi thứ trước mắt đều mờ dần, mờ dần rồi hoàn toàn là bóng tối. Chu Ý Nhi vô lực ngã vào vòng tay của Lôi Húc.
----------
Chu Ý Nhi mơ mơ màng màng mở đôi mắt đang dính chặt hai mi lại với nhau, cô mệt mỏi nhìn xung quanh thì thấy mẹ mình đang đứng bên cạnh gọt táo. Chu Ý Nhi ho khan một tiếng rồi hỏi nhỏ.
"Sao mẹ lại ở đây?"
"Tỉnh rồi? Để mẹ gọi bác sĩ."
Sau khi bác sĩ tới kiểm tra một lượt cho Chu Ý Nhi, nói rằng Chu Ý Nhi bây giờ đã tốt rồi, nhưng vẫn cần ở lại nghỉ ngơi thêm vài ngày. Bác sĩ vừa rời khỏi, Chu Ý Nhi lặp lại câu hỏi của mình lần nữa.
"Sao mẹ lại ở đây?"
"Còn không phải tại cô đi đứng không cẩn thận để bị tai nạn sao? Là tổng giám đốc của con gọi cho mẹ."
"Thẩm Mỹ Mỹ sao rồi?" Chu Ý Nhi hoảng hốt cầm tay mẹ mình.
"Thẩm Mỹ Mỹ nào? Có phải đầu bị đập nên não có vấn đề không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!