Chương 4: (Vô Đề)

Trên xe không khí thật quỷ dị. Mọi thứ chìm vào im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ xe và những nhịp thở đều đều. Trước tình huống như vậy Chu Ý Nhi có phần ngượng ngùng. Điều chỉnh giọng nói một chút Chu Ý Nhi mới nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

"Lôi tổng, hôm nay cảm ơn anh."

Trong xe lại là một mảng im lặng. Chu Ý Nhi cúi đầu, mím môi, qua cửa kính ô tô cô nhìn thấy những cột đèn nối tiếp nhau chạy qua.

"Không nghĩ cô lại nhẫn nhịn như vậy."

Chu Ý Nhi hơi hơi giật mình, lại nhỏ giọng nói.

"Dù sao cũng là ngày cưới của người ta, không chấp nhất!"

"Hôm nay cô rất đẹp, ngày mai tiếp tục phát huy."

Chu Ý Nhi cảm thấy chiếc xe có hơi rung lắc một chút. Cô cũng cảm thấy chính bản thân mình đang nằm mơ, nếu không cô thật muốn đâm đầu vào ghế mà chết đi! Nhưng có lẽ những lời này chỉ là phép lịch sự của đàn ông thôi đúng không?

----------

Hôm sau Chu Ý Nhi với tinh thần thoải mái bước vào công ty. Cô gặp một người lại vui vẻ chào một người. Đến trước bàn làm việc của mình thì Chu Ý Nhi ngơ ngác. Có phải cô nhầm chỗ rồi không?

"Đây không phải bàn làm việc của tôi sao?" Chu Ý Nhi hỏi mọi người xung quanh.

Cô gái nhỏ đang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc của Chu Ý Nhi từ từ đứng dậy, cúi đầu chào Chu Ý Nhi, rất vui vẻ giới thiệu.

"Xin chào tiền bối! Em là nhân viên mới đến tên là Thẩm Mỹ Mỹ, mong được tiền bối chỉ giáo ạ."

"Không phải, đây là bàn làm việc của tôi." Chu Ý Nhi chỉ chỉ cái bàn đầy ắp đồ của người ta. "Đồ của tôi đâu hết rồi?"

"Dạ tiền bối, em không biết. Em vừa tới đã được sắp xếp ở đây hơn nữa cũng không thấy đồ gì ở đây hết." Mỹ Mỹ sợ sệt, nhanh miệng giải thích.

Chu Ý Nhi cảm thấy chấn động, nghĩ thầm 'không phải cô bị đuổi rồi chứ?'

Đúng lúc trưởng phòng đi tới, thật tươi cười với Chu Ý Nhi.

"Chúc mừng thư ký Chu, sau này nhớ đừng quên chúng tôi nha."

Thư ký Chu?

"Sao ạ?" Chu Ý Nhi ngây ngốc hỏi lại, có phần không tin vào những gì vừa nghe thấy.

"Em không biết à? Tổng giám đốc đưa em lên làm thứ ký rồi, đồ của em cũng đã sớm dọn đi. Mau lên cảm ơn tổng giám đốc đi."

"Em biết rồi, cảm ơn trưởng phòng."

Nói xong Chu Ý Nhi nhanh chân đi lên phòng tổng giám đốc. Hôm nay trong phòng có thêm một cái bàn làm việc rất rộng rãi. Đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp. Còn có một tấm bảng nhỏ ghi "Thư ký Chu Ý Nhi" nữa.

Chu Ý Nhi tròn mắt nhìn ngơ ngác. Không phải tổng giám đốc trước giờ đều sử dụng trợ lý nam không tuyển thư ký nữ sao? Cuộc đời Chu Ý Nhi gặp phải điềm gì rồi đây?

"Tổng giám đốc." Chu Ý Nhi lên tiếng chào hỏi.

"Làm quen với nơi làm việc mới đi." Lôi Húc còn không thèm rời mắt khỏi máy tính.

"Dạ."

Chu Ý Nhi dạ một tiếng sau đó nhanh chóng ngồi xuống bàn làm việc, tùy tiện lấy ra một tập hồ sơ để xem xét.

"Thư ký Chu, lấy cho tôi tách cà phê."

"Dạ?" Chu Ý Nhi giật bắn, rớt cả cuốn tài liệu xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!