Hôm sau sức khoẻ của Lôi Húc được coi như là đã bình phục. Anh về biệt thự Lôi gia một chuyến. Vừa vào tới thì đã nghe được tiếng nói chuyện vui vẻ, trong nhà hiện đang có thêm Nguyệt Lệ cùng ba cô ấy.
"Tiểu Húc ngồi xuống đây."
Ba anh kéo anh xuống ngồi gần Nguyệt Lệ. Anh cũng ngoan ngoãn nghe theo vì anh cũng không còn tâm trạng phản kháng, trông anh như người mất hồn.
"Anh Húc không sao chứ?"
Nguyệt Lệ khoác tay Lôi Húc ân cần hỏi.
"Khoẻ nhiều rồi, cảm ơn."
Ba của Lôi Húc hắng giọng sau đó cười cười lên tiếng.
"Anh Nguyệt này, tôi thấy hai đứa nó chơi từ nhỏ cũng hợp nhau đó chứ."
"Quan trọng là hai đứa thích nhau hay không thôi haha." Nguyệt Phúc cười sảng khoái.
Nguyệt Lệ thẹn thùng nhùn Lôi Húc, sau đó lại nhìn hai trưởng bối.
"Con rất thích anh Húc."
Cả phòng khách được một tràng cười lớn, Nguyệt Lệ nhón người hôn lên má Lôi Húc một cái thật nhẹ nhàng. Nhưng anh lại không có cảm xúc.
"Anh Húc thích em không?" Nguyệt Lệ giương đôi mắt chờ đợi lên nhìn Lôi Húc.
Lôi Húc im lặng, không khí cũng trở nên nặng nề hơn. Trước mặt trưởng bối anh thật sự không muốn vô lễ. Hơn nữa nếu anh không thể tự mình đưa Lôi thị vực dậy thì chỉ có Nguyệt gia mới giúp được.
Thấy không khí căng thẳng, ba của Lôi Húc lên tiếng cứu nguy.
"Chắc chắn thằng bé sẽ thích con mà. Còn vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi lại chơi với nó từ nhỏ, nó không thích con thì thích ai đây? Chắc do công ty đang gặp chuyện nên nó mới thất thần vậy thôi, đừng để ý."
Nguyệt Lệ tươi cười nhìn ba mình. Nguyệt Phúc hiểu ý con liền nói.
"Đúng là Lôi thị lần này có thể lành út dữ nhiều. Rõ ràng hai nhà Lê
- Thẩm muốn nhắm vào Lôi thị. Nhưng tiểu Húc à, cháu yên tâm đi. Chỗ quen biết cả nên chú sẽ giúp cháu một tay, nhanh chóng đưa Lôi thị đi lên."
"Chú muốn điều kiện gì?"
Nguyệt Phúc giật mình, không ngờ Lôi Húc lại thẳng thắn đến vậy. Ông cười cười nhìn mọi người rồi dừng lại trên người con gái mình.
"Nguyệt Lệ nhà chú cũng rất tốt, tài sắc vẹn toàn mà cháu lại càng xuất sắc hơn nên chú nghĩ gửi gắm đứa con gái này cho cháu là rất tốt."
Lôi Húc trầm ngâm Nguyệt Phúc. Anh biết rõ ông ấy giúp anh vì biết Lôi thị rất có giá trị. Sau này Lôi thị vẫn sẽ là số một trên thương trường vậy thì sao người khác lại không muốn bám vào chứ?
"Để cháu suy nghĩ thêm."
"Được! Chuyện đại sự nên nghĩ kĩ một chút."
Người nhà họ Nguyệt vui mừng cười lớn. Xem ra Lôi gia cẫn là phải cần có họ.
Lôi Húc cười nhẹ rồi xin phép rời đi. Công ty tạm thời không còn chiều hướng đi xuống nữa nhưng muốn đi lên là rất khó. Bởi chỉ cần Lôi thị nhích một bước liền bị người ở trên cho lùi lại mười bước. Anh thở dài, tựa lưng ra sau ghế. Lấy điện thoại trong túi ra gọi Vũ Tịch.
- Tìm được cô ấy chưa?
- Vẫn chưa anh à.
Vũ Tịch lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!