Chương 17: (Vô Đề)

Chu Ý Nhi thức dậy trong vòng tay ấm áp của Lôi Húc. Cô nhìn anh rồi cười một mình, thầm nghĩ: không biết anh ấy ăn gì mà đẹp trai như vậy, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp, thật muốn cắn cho một cái. Rồi Chu Ý Nhi môi nở một nụ cười, lập tức cắn má anh một cái. Lôi Húc giật mình thức dậy.

"Em làm gì vậy?"

"Muốn ăn anh."

"Vậy.... hay để anh ăn em?"

Anh nhìn cô đầy ẩn ý rồi chồm qua đè lên người cô. Chu Ý Nhi hốt hoảng chặn lại nụ hôn của anh.

"Em chưa muốn bị anh ăn sạch đâu."

Anh nhìn cô mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô.

"Hôm nay anh đưa em đến một nơi."

"Đi đâu vậy?"

"Từ từ sẽ biết."

Chiếc xe màu đen lăn bánh mang theo hai người yêu nhau, thời tiết hôm nay thật đẹp, trời xanh, mấy trắng, nắng vàng, gió nhẹ nhưng hôm nay tâm trạng Lôi Húc buồn đi nhiều.

Lôi Húc mặc bộ vest đen lịch lãm, trên tay ôm bó hoa hồng trắng, cùng với thân thể mềm mại trong chiếc váy đen tới trước một phần mộ. Anh cúi người đặt bó hoa ngay ngắn lên đó.

"Mẹ, hôm nay con muốn giới thiệu với mẹ Chu Ý Nhi

- bạn gái của con." Lôi Húc quay sang nói với Chu Ý Nhi. "Mau chào mẹ đi."

"Con chào bác, hôm nay con cùng Lôi Húc đến thắm bác."

"Gọi là bác sao?" Lôi Húc bất mãn nhìn Chu Ý Nhi.

"Vậy phải gọi như thế nào?"

"Gọi là mẹ."

"Anh thôi đi." Chu Ý Nhi giả bộ giận dỗi đánh nhẹ vào vai anh.

"Mẹ là người yêu anh nhất, cũng là người hy vọng anh được sống cuộc sống anh mong muốn nhất, yêu người anh yêu nhất. Bây giờ anh yêu em rồi, không phải em định sẽ chạy trốn mà không lấy anh đó chứ?"

"Khi nào chúng ta cưới rồi em sẽ lại đến chào bác. Lúc đó em sẽ không gọi bác nữa." Chu Ý Nhi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Vậy chúng ta cưới luôn bây giờ đi."

"Anh thôi đi." Chu Ý Nhi lại đánh vào người anh.

"Em đánh anh như vậy mẹ anh sẽ trách em đó."

"Còn không phải anh trêu em sao?"

"Được rồi, anh sai, là anh sai."

Lôi Húc bước lên ôm Chu Ý Nhi vào lòng, bàn tay to lớn vuốt ve tóc cô. Anh đã đưa cô đến ra mắt với mẹ anh rồi thì cô nhất định đừng hòng trốn khỏi anh.

Hai người cùng sóng vai nhau, tay đan tay thật ấm áp bước đi ra xe. Trên đường đi Chu Ý Nhi hỏi.

"Mẹ anh vì sao mà qua đời vậy?"

Lôi Húc đột nhiên rơi vào trầm mặc, anh nở một nụ cười chua xót, chậm rãi kể cho Chu Ý Nhi nghe một cậu chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!