Lôi Húc đi trước luôn nắm tay Chu Ý Nhi rất chặt, nói rằng nếu không nắm tay sẽ lạc. Chu Ý Nhi cũng sợ nên rất ngoan ngoãn để anh nắm tay, tay còn lại thì nắm lấy Thẩm Mỹ Mỹ.
Đi được một đoạn thì ba người thấy hai cái cây có đánh dấu. Chu Ý Nhi vội vàng dựt tay ra khỏi tay Lôi Húc, hớn hở chạy lên phía trước xem. Hai cây là hai mũi tên ngược hướng nhau.
"Húc, đi đường nào đây?"
Chu Ý Nhi lỡ miệng gọi tên Lôi Húc thì giật mình, đang định sửa lại thì Lôi Húc đã lên tiếng.
"Tùy em chọn."
Vậy là Chu Ý Nhi xăm xăm đi theo hướng bên phải vì theo cô đoán thì đó là hướng Tây, Chu Ý Nhi thích hướng Tây.
"Anh Húc, anh có thể nắm tay em đi không? Em sợ lạc."
Thẩm Mỹ Mỹ giật giật tay áo Lôi Húc, mặt cúi gằm kí nhí nói.
Lôi Húc nhìn tay áo mình rồi quay qua gọi Chu Ý Nhi đang tung tăng đằng trước.
"Ý Nhi, Thẩm Mỹ Mỹ gọi em."
Chu Ý Nhi nhanh chóng chạy lại hỏi thăm Thẩm Mỹ Mỹ.
"Em bị sao à?"
"Cô ấy sợ lạc, dắt cô ấy đi."
Chu Ý Nhi gật đầu chắc nịch rồi nắm tay Thẩm Mỹ Mỹ đi. Thẩm Mỹ Mỹ suốt đường chỉ biết im lặng mà đi, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Đi được một đoạn khá xa, Chu Ý Nhi dừng lại.
"Lạc rồi!"
Chu Ý Nhi sợ hãi quay lại nhìn khuôn mặt bình thản của Lôi Húc mà sắp khóc đến nơi. Cô rất sợ lạc! Hồi nhỏ đi lạc liền lạc tới hai ngày, khóc suốt hai ngày, đói suốt hai ngày, lại còn suýt nữa bị một đám côn đồ làm nhục. Đó là ám ảnh kinh hoàng của cô.
Chu Ý Nhi bỗng trở nên luống cuống, Thẩm Mỹ Mỹ ở bên cạnh liên tục trấn an.
"Chị đừng sợ, anh Húc sẽ đi tìm đường ra cho chúng ta, anh ấy rất giỏi."
Chu Ý Nhi gật đầu, cùng Thẩm Mỹ Mỹ ngồi nguyên tại chỗ, Lôi Húc thì quay lại tìm về con đường cũ. Đường rừng núi nơi nào cũng giống nhau nhưng Lôi Húc rất nhanh nhẹn vừa đi vừa đánh giấu, anh đi rất nhiều đường. Cuối cùng anh cùng tìm được đường đúng. Anh thở phào nhẹ nhõm rồi lại phải quay trở vào đưa hai người kia ra.
Chu Ý Nhi ngồi lâu sinh buồn chán, thấy ở chỗ không xa có bông hoa đẹp, Chu Ý Nhi nói Thẩm Mỹ Mỹ đợi cô một chút, cô sẽ quay lại liền.
Nhưng Chu Ý Nhi vừa đi được vài bước liền rơi xuống cái hố vừa sâu vừa rộng. Chu Ý Nhi hét thật lớn.
Thẩn Mỹ Mỹ vừa chạy đến liền thấy tình cảnh này liền lùi lại phía sau vài bước, trong đầu xẹt qua tia độc ác. Thẩm Mỹ Mỹ quay lại chỗ cũ ngồi đợi Lôi Húc.
Khi anh quay lại, chỉ có Thẩm Mỹ Mỹ ngồi đó, anh liền hỏi.
"Ý Nhi đâu?"
"Lúc nãy chị ấy nói em đợi ở đây nhưng không nói đi đâu hết."
Lôi Húc lập tức đi tìm nhưng chưa được bước nào liền bị Thẩm Mỹ Mỹ kéo lại. Cô ôm đầu, giọt nước mắt rất nhanh đã lăn xuống gò má.
"Anh Húc, em đau đầu quá, chắc em chết mất! Anh đưa em trở lại lều đi, em cần uống thuốc."
Thẩm Mỹ Mỹ đứng lên bước đi loạng choạng lại ngã vào lòng Lôi Húc. Thẩm Mỹ Mỹ như con cún con tìm được chủ liền dụi dụi vào lòng ngực. Hơi ấm từ anh, cô đã luôn khao khát có được từ lâu.
"Cố gắng chịu một chút. Tìm được Ý Nhi rồi cùng về."
Thẩm Mỹ Mỹ vẫn ngoan cố ôm ghì lấy Lôi Húc. Giọng nói đã lạc hẳn đi, nước mắt rơi lã chã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!