Chương 10: (Vô Đề)

Lôi Húc đen mặt nhìn vợ mình bị người khác chiếm mất, lạnh lùng lên tiếng.

"Vũ Tịch, cậu muốn chết à?"

Vũ Tịch ló khuôn mặt điển trai của mình ra, le lưỡi khiêu khích Lôi Húc, sau lại càng ôm chặt Chu Ý Nhi, khóc lóc.

"Chị dâu cầu bảo vệ, cầu bảo vệ, cầu bảo vệ!"

"Tôi không phải chị dâu của cậu nên không bảo vệ cậu được, thật xin lỗi."

Chu Ý Nhi muốn đẩy Vũ Tịch ra nhưng Vũ Tịch lại càng ôm siết hơn, giọng nói vô cùng đáng thương.

"Đến cả chị cũng xa lánh em sao?"

Lúc này người nào đó không chịu được nữa, túm cổ kẻ phá đám đá văng ra ngoài. Trước khi quay vào còn buông lại một câu lạnh lùng.

"Về nhà cậu biết tay anh."

Người nào đó khóc không ra tiếng. Tự làm phải tự chịu thôi.

Tối hôm đó, người nào đó bị Húc ca ca lôi đến võ đài đánh đấm cho tơi bời hoa lá vì tội dám chiếm tiện nghi vợ anh.

---------

Ba ngày sau, Chu Ý Nhi được xuất viện. Trước khi đi cô có đến thăm Thẩm Mỹ Mỹ một lần, cô bé vẫn còn vui vẻ như bình thường. Mọi vết thương đều chuyển biến khá tốt, cánh tay bị gãy đến tuần sau cũng có thể tháo bột ra. Chu Ý Nhi áy náy nói xin lỗi không ngừng. Thẩm Mỹ Mỹ chỉ xua tay rồi tươi cười nói không sao. Rồi Chu Ý Nhi ở lại thêm một chút mới rời khỏi bệnh viện.

Lôi Húc cho cô nghỉ thêm hai ngày nữa nên cô suốt ngày nằm ở nhà xem phim. Vì sắp được nghỉ lễ nên cô cũng ngại đi đi về về quê nhiều lần.

Đến buổi tối hôm đó, Vũ Tịch gọi cho Chu Ý Nhi giọng điệu vô cùng phấn khích.

- Chị dâu, anh em đặc biệt mở tiệc mừng chị xuất viện, chị nhớ đến chơi nha.

- Tôi xuất viện là chuyện nhỏ, cần gì phải tiệc tùng. Anh của cậu hoang phí quá.

- Chị dâu yên tâm. Anh em nói tiền của anh ấy cho chị tiêu xài suốt đời vẫn dư.

- Cậu nói thì có.

- Chị nhớ đến nha! Tối nay bảy giờ ở nhà anh Húc. Em cúp máy đây.

Bảy giờ tối...

Một chiếc xe hơi do Lôi Húc sắp xếp đã chở theo Chu Ý Nhi đến biệt thự của anh.

Ngoài sân nhà, mọi thứ đã được người làm chuẩn bị xong xuôi. Có rượu, có thịt, có nhạc và có trai đẹp. Bữa tiệc này làm hoành tráng như vậy nhưng cũng chỉ có ba người bọn họ nên hai anh em nhà kia ăn mặc cũng vô cùng thoải mái.

Vừa nhìn thấy Chu Ý Nhi, Vũ Tịch đã nhanh chân chạy ra ôm lấy tay cô kéo vào.

"Chị dâu, chị thích chứ? Nhờ chị mà một năm em có thể ăn đến mấy lần tiệc lớn đó."

"Cậu bớt nói xạo đi. Không phải bình thường cậu vẫn đi theo Lôi tổng dự tiệc sao?"

"Đâu thể tính chung như vậy được! Tiệc đó là tiệc xã giao thôi, không được ăn. Còn tiệc này em được ăn nhiều hahaha." Vũ Tịch cười híp mắt.

Một luồng khí lạnh chợt bay vèo qua đầu Vũ Tịch cậu liền biết điều gì sẽ tới, cậu sắp bị nhịn ăn rồi!

"Cậu đi vào nhà đi, không có phần của cậu!"

Lôi Húc tiến tới dứt khoát vứt Vũ Tịch sang một bên. Vũ Tịch đau khổ, đáng thương như chú cún con bị chủ nhân ruồng bỏ đôi mắt đượm buồn nhìn Chu Ý Nhi cầu cứu. Chu Ý Nhi bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!