Một giây trước, Nhạc Thiên Linh vẫn đang suy nghĩ bằng cái não sôi sục này xem nên trả lời thế nào cho tròn câu.
Nhưng khi Cố Tầm thốt ra hai chữ kia, còn kéo dài âm cuối, quét qua màng nhĩ, Nhạc Thiên Linh từ bỏ sự giãy giụa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, dường như bật thốt lên: "Vậy chứ cậu muốn quyến rũ ai?"
Nhạc Thiên Linh hỏi xong nhưng chỉ thấy đôi mắt anh hơi âm trầm, lúc này mới ngớ ra là mình vừa nói gì. Thế là cô ngại ngùng quay mặt đi, định gỡ rối bầu không khí, nói sang chuyện khác, lại còn nói rất nhanh: "Cậu qua đây để hỏi vậy thôi hả? Hỏi xong rồi thì tôi đi ăn cơm đây."
Nói xong là cô đóng cửa ngay, vừa vội vừa ngượng, động tác còn hơi nóng nảy, không muốn cho Cố Tầm cơ hội phản kích. Ai ngờ anh thấy cô sắp đóng cửa thì dùng tay kéo lại.
Sức mạnh của hai người khác xa đến mức Cố Tầm chẳng hề sợ cô đóng cửa làm tay mình bị thương, anh chỉ kéo cửa về phía mình, Nhạc Thiên Linh cũng lảo đảo theo. Nhưng sau khi kịp phản ứng, cô kinh ngạc trợn to hai mắt: "Cậu điên à? Cậu có muốn tay bị phế không hả?"
Cửa đã mở ra rồi, Cố Tầm buông tay, không trả lời mà trực tiếp hỏi: "Đi ra ngoài với tôi một lát nhé?"
Nhạc Thiên Linh chưa hồi hồn, cô nhìn tay anh một lúc sau đó mới chuyển lên nhìn mặt, "Làm gì?"
Cố Tầm cười, hất cằm: "Quyến rũ cậu một chút."
"…"
Tới bây giờ Nhạc Thiên Linh mới phát hiện, thì ra Cố Tầm cũng biết rõ ưu thế của mình. Giống như bây giờ vậy nè, anh đang lợi dụng sắc đẹp sáng ngời của mình để cám dỗ người khác. Vậy mà cô lại còn bị lôi vào.
Nhạc Thiên Linh cứ như bị nhiễm từ anh, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn, cố gắng ra vẻ bình tĩnh, mở miệng hỏi: "Quyến rũ thế nào?"
Cố Tầm không ngờ cô lại hùa theo câu chuyện, anh ngước mắt nhìn ánh đèn trên đầu, làm bộ suy nghĩ, nói: "Ăn cơm trước đã, quyến rũ thế nào thì phải coi tình hình."
Nhạc Thiên Linh nheo mắt nhìn, không lên tiếng, xoay thẳng người đi vào nhà. Năm phút sau, cô thay một bộ đầm trắng rồi đi ra.
Lúc bước vào thang máy, cô chợt thấy hối hận, sự hối hận muốn xông thẳng lên não khi phát hiện mình cứ bị anh nhìn mãi.
Sao lại không biết kiềm nén gì hết vậy nè. Người ta bảo đi ăn cơm, thế là mình lại chạy về thay váy. Có trời mới biết bao lâu rồi cô chưa mặc váy. Vậy thì lộ liễu quá rồi còn gì!
Nhạc Thiên Linh muốn tát mình một cái cho rồi, cô âm thầm quay đầu chỗ khác, tự bấu tay mình.
Lúc này cô chợt nghe anh lên tiếng.
"Thiên Linh."
"Hả?"
Nhạc Thiên Linh lập tức bày ra bộ dạng không sợ hãi, "Sao thế?"
Cố Tầm cúi đầu nhìn qua, ánh mắt rơi vào bộ váy của cô.
"Chiêu này của cậu là… học kỹ năng đặc biệt của rợ để trị rợ?"
"…"
Máu dồn hết lên trên mặt, Nhạc Thiên Linh cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên rõ ràng, ngay cả lòng bàn tay cũng nóng như đốt.
Cô nghĩ, chắc bữa cơm này ăn không ngon được rồi. Sự thật chứng minh, khả năng suy đoán của cô hoàn toàn chính xác. Bữa cơm này ăn không được, nhưng chủ yếu là vì đang ăn, Cố Tầm nhận được điện thoại của tiểu Mạch.
Nhạc Thiên Linh không biết bọn họ nói gì, cô chỉ cảm thấy luồng không khí vây xung quanh anh trầm xuống, chân mày cũng nhíu lại.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tầm nhìn cô với vẻ áy náy.
"Có chuyện gì hả?" Nhạc Thiên Linh hỏi.
"Ừ, tiểu Mạch gọi tới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!