Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ nghe thấy tiếng tim mình đập rõ mồn một như bây giờ.
Màng nhĩ căng phồng từng chút một, giống như muốn nổ tung lồng ngực.
Phòng giải khát yên lặng như vầy, Nhạc Thiên Linh nghi là chắc Cố Tầm cũng có thể nghe tiếng tim cô đập luôn mất.
Chẳng biết bao lâu trôi qua mà Nhạc Thiên Linh vẫn không có động tĩnh, cứ đứng thẳng đơ giống như một pho tượng. Cô có thể cảm giác rằng máu trong người mình đang nóng dần lên.
Khi thấy nụ cười chói mắt trên khóe miệng cô từ từ biến mất, Cố Tầm mới buông tay ra, từ từ đứng thẳng, cố định ánh mắt nhìn cô, liếm liếm môi.
Động tác này làm cô thấy dụ hoặc khó hiểu. Nhạc Thiên Linh cũng nhìn anh, bây giờ thì không còn tâm trí mà nghe thấy tiếng tim đập nữa rồi. May là có tiếng bước chân truyền tới. Nhạc Thiên Linh bưng ly nghiêng đầu, thấy Túc Chính đang đi lại.
Anh ta thấy hai người đang đứng trong phòng giải khát nhìn nhau, gương mặt hơi mất tự nhiên, đặc biệt là cô, mặt đỏ như táo chín, táo Phú Sĩ trong cơ thể con người.
Túc Chính ngạc nhiên trong chốc lát, ánh mắt nhanh chóng quét qua quét lại giữa hai người, sau đó bình tĩnh nói: "Shipper giao đồ ăn rồi, mau ra ăn cơm thôi."
Nhạc Thiên Linh ngơ ngơ gật đầu, "Vâng."
Cô đi theo Túc Chính được hai bước thì đột nhiên nhớ lại gì đó, dừng bước quay đầu. Cố Tầm vẫn còn đứng im ở đó, nhìn bóng lưng Túc Chính, giống như đang nghĩ gì.
Nhạc Thiên Linh chợt thấy ngứa ngáy trong lòng, cô bỗng giơ tay nắm lấy cằm của Cố Tầm, giống như anh đã làm lúc nãy vậy. Anh không tránh đi, thuận thế cúi đầu.
"Sao thế?"
Cố Tầm cử động khiến ngón tay cô lướt qua cằm của anh, giống như là đang sờ vậy.
Đầu ngón tay cô đột nhiên run lên, nhưng cô không muốn thể hiện là mình đang hốt hoảng, vậy nên lòng đang gõ thùm thụp mà miệng thì vẫn gằn từng chữ: "Chuyện của người đẹp cậu bớt, xen, vào, đi."
"Làm gì có."
Mặc dù nhìn cô đăm đăm nhưng giọng Cố Tầm vẫn lạnh nhạt, "Thấy anh ta làm người đẹp vui vẻ nên hâm mộ thôi mà."
"…"
Một mùi chua thoang thoảng.
Thôi kệ đi, cô không biết mình phải giải thích cái gì nữa. Cô và Túc Chính chỉ là đồng nghiệp bình thường, mà bây giờ cô cũng không có tư cách, cũng không cần thiết phải giải thích với anh.
Nghĩ thế, Nhạc Thiên Linh bỏ tay ra, khẽ hừ một tiếng, lúc xoay người đi, cô còn lẩm bẩm: "Đàn ông mà nhỏ nhen thế."
Cố Tầm nghe vậy thì hừ một tiếng giễu cợt, không đi theo mà tự mình rót đầy một ly nước lạnh.
Ra khỏi phòng giải khát, Nhạc Thiên Linh chợt phát hiện Túc Chính vẫn chưa đi xa, anh ta nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu cười với cô, bước chậm lại.
Túc Chính bình thường là vậy đấy, anh luôn cười ôn hòa, đối xử với với mọi người như nhau. Trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, dù công việc có áp lực thế nào, Nhạc Thiên Linh cũng chưa bao giờ thấy anh nổi giận với ai. Chỉ ngoại trừ hôm sinh nhật, Túc Chính có một vài hành động quá thân thiết…
Trong lúc suy nghĩ, Nhạc Thiên Linh đã bước lại kế bên Túc Chính tự khi nào. Anh ta nghiêng đầu, thấy cô mất hồn thì hỏi: "Em nghĩ gì vậy?"
"Không có gì ạ."
Nhạc Thiên Linh lắc đầu nhún vai, "Đang nghĩ chuyện bản phác thảo thôi ạ."
Túc Chính: "Ừ, em không hiểu chỗ nào à?"
"Không có, chiều nay em đã hỏi hết những điều thắc mắc rồi, bây giờ chỉ suy nghĩ thôi."
"Ừm."
Túc Chính nhìn thẳng lớp kính phía trước, nháy mắt, giọng chợt cao lên, "Vậy anh hỏi em một chuyện nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!