Chương 46: (Vô Đề)

Bây giờ cũng rạng sáng rồi, báo cho đồng nghiệp thì cũng không có ích gì, có khi lại còn quấy rầy người khác nghỉ ngơi, thôi thì ngày mai rồi hãy nói.

Nhạc Thiên Linh nghĩ vậy nhưng không thể nào yên lòng chìm vào giấc ngủ. Cho dù nhắm mắt, suy nghĩ trong đầu cô cũng vô cùng rõ ràng.

—— giờ phút này, cô đang nằm trên giường của Cố Tầm.

Cô ngả người lên lớp drap trải giường, nằm gối, đắp chăn, tất cả đều mang hơi thở thuộc về anh, giống như được Cố Tầm bao bọc vậy.

Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ nghĩ có lúc mình nằm xuống giường mà cũng có thể tỉnh táo như thế này.

Cô nhắm mắt hồi lâu mà vẫn không buồn ngủ, cuối cùng dứt khoát mở mắt ra, bật đèn đầu giường, quan sát căn phòng từng chút một.

Nhà anh chẳng có gì, nhìn hoàn toàn khác biệt với nhà của cô. Trên bàn cũng chỉ có hai cái máy vi tính và một đống sách chuyên ngành.

Lúc này ngoài phòng khách, Cố Tầm cũng không ngủ được.

Anh nhìn ánh sáng len qua khe cửa, nhướng mắt, muốn lên tiếng nói gì đó. Lúc này điện thoại đặt trên bàn lại rung lên. Lần này có hiện người gọi, là Túc Chính.

Nhưng mà đã giờ này rồi anh ta còn gọi để làm gì?

Có lúc giác quan thứ sáu của Cố Tầm cũng rất mạnh. Anh nhìn cánh cửa phòng, sau đó bốc điện thoại đi ra ban công. Điện thoại được kết nối, Túc Chính lập tức hỏi: "Cậu chưa ngủ phải không?"

"Ừm, có chuyện gì vậy anh?"

"À, cậu và Nhạc Thiên Linh là hàng xóm phải không?"

Túc Chính nói, "Tối nay em ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, gọi điện thoại thì không ai bắt máy nên anh hơi lo lắng, không biết em ấy có làm sao không. Cậu có biết bây giờ em ấy đang ở đâu không?"

Đúng thật là chuyện liên quan tới cô.

Cố Tầm rũ mắt nhìn ánh đèn đường dưới lầu, nhàn nhạt nói: "Cậu ấy vẫn bình thường."

Lời nói vừa được thốt ra thì đầu bên kia cũng im lặng hồi lâu.

"Vậy…"

Cố Tầm quay đầu nhìn cửa phòng, thong thả nói: "Điện thoại của cậu ấy bị kẹt ở trong nhà không lấy ra được, bây giờ cậu ấy đang ngủ ở nhà tôi rồi."

Túc Chính mất mấy giây mới tiêu hóa được thông tin này. Lúc anh ta lên tiếng, tông giọng chợt trở nên rất trầm.

"Hai người… đang quen nhau à?"

Cố Tầm yên lặng một hồi rồi mới mở miệng.

"Vẫn chưa."

Vẫn, chưa.

Hai chữ này còn chấn động hơn mấy câu khi nãy. Túc Chính im lặng một hồi rồi đột nhiên bật cười, bỏ qua cái chủ đề này.

"À, em ấy không sao là tốt rồi. Vậy khi nào Nhạc Thiên Linh mới lấy được điện thoại?"

"Không biết nữa, nhanh nhất là cũng phải tối chủ nhật."

"Thế à…" Túc Chính thở dài, "Vậy nhờ cậu giúp anh cái này nhé, phiền cậu hỏi xem ngày mai em ấy có tới công ty được không?"

"Ngày mai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!