Chương 37: (Vô Đề)

Chẳng phải Nhạc Thiên Linh không có cảm giác gì, hai ngày qua cô đã thầm nghĩ về tâm tư của Cố Tầm. Nhưng khi nghe người ngoài như Ấn Tuyết dứt khoát vạch trần, cô vẫn hơi ngỡ ngàng.

Nhạc Thiên Linh nhớ rõ từng câu mà Cố Tầm nói với mình vào ngày cô tỏ tình.

Anh nói bây giờ không thích cô, sau này cũng sẽ không thích cô. Cô không phải là gu của anh.

Sau một hồi suy nghĩ, Nhạc Thiên Linh mơ màng mang dép bước vào phòng, còn Ấn Tuyết bên kia thì vẫn đang không ngừng nhắn tin.

Ấn Tuyết: Thế cái người kia là ai vậy? Đồng nghiệp à? Đẹp trai không? Có cao không?

Ấn Tuyết: Tao thấy được lắm ấy! Con trai như thế này bây giờ hiếm hoi, toàn là miệng lưỡi trơn tru ba hoa nhưng biết hành động thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay!

Ấn Tuyết: Ui Cố Tầm với không Cố Tầm đi hết CMN đi, mày còn cả một cánh rừng cơ mà!

Cô cúi đầu nhìn nội dung tin nhắn, không biết nói gì.

Vậy bây giờ anh nghĩ cái gì? Tâm tư của con trai thật khó nắm bắt.

Cô ngồi ngoài mép giường, xoa mặt, bật đèn ngủ, đúng lúc nhìn thấy bộ bàn phím ở cạnh máy vi tính. Bởi vì đã chuyển nhà, không gian cũng khá rộng nên Nhạc Thiên Linh nhờ ba mình gửi cái bàn phím này qua cho cô.

Cô chỉ vừa gỡ hộp, chưa kịp lắp. Khi không có điện, cái bàn phím nhìn vẫn bình thường không có gì lạ, y như mấy bàn phím khác. Nhạc Thiên Linh lại nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, dường như đã rõ đôi chút.

Sáng hôm sau, cô thức dậy với đầu óc mơ màng nặng nặng. Không biết có phải do tối hôm qua đã khóc hay không mà cô ngủ rất sâu, bỏ qua tiếng chuông báo thức đầu tiên, khi Nhạc Thiên Linh tỉnh dậy thì chỉ còn hơn bốn mươi phút nữa là tới giờ làm.

Cô không kịp trang điểm, chăm chút quần áo, chỉ đánh răng rửa mặt bôi kem chống nắng rồi lật đật ra ngoài. Đi được hai bước, trong lòng cô vẫn thấy hơi sợ, thế là quay trở lại.

Đầu tiên dùng chân kiểm tra cửa từ trên xuống dưới, chắc chắn không có giấy gì dán ở trên hay có dấu vết kỳ lạ, nhưng cô vẫn chưa yên tâm kéo chốt cửa.

Thấy mọi thứ đều bình thường rồi thì Nhạc Thiên Linh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không biết chuyện tối qua sẽ lưu lại bóng mờ trong đầu mình tới khi nào, cũng không biết người đàn ông đó muốn làm gì, có buông tha mục tiêu là mình hay không.

Mọi nỗi lo lắng đi kèm với nhịp thở, chẳng biết khi nào mới trở lại cuộc sống bình thường.

Thậm chí Nhạc Thiên Linh còn nghĩ tới chuyện dọn nhà đi chỗ khác, đổi hoàn cảnh có lẽ có thể thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng khi xoay người nhìn thấy cánh cửa nhà đối diện, cô lại mím môi, ý nghĩ vừa nhảy ra bị nhét trở về.

Nếu dọn nhà đi mà lại gặp tình huống như ngày hôm qua, không biết hàng xóm mới có mở cửa cho cô vào, có đi với cô tới đồn cảnh sát vào lúc đêm khuya không.

Cô đang suy nghĩ tới mất hồn thì cửa nhà bên kia đột nhiên bật mở. Cố Tầm lim dim buồn ngủ bước ra, thấy Nhạc Thiên Linh thì chợt dừng lại, hí mắt.

"Cậu đang đợi tôi à?"

Nhạc Thiên Linh nghẹn họng, xoay người đi về phía thang máy.

"Không phải."

Cố Tầm đóng cửa, đèn trong hành lang sáng lên. Anh đuổi kịp Nhạc Thiên Linh chỉ bằng hai ba bước, chen vào cùng một chuyến thang máy.

"Được rồi, tôi thú thật đây."

Nhạc Thiên Linh: "Cái gì?"

"Tôi đang đợi cậu đấy."

Cổ họng đột nhiên hơi ngứa, Nhạc Thiên Linh không nói gì, đưa tay ấn nút tầng lầu.

Từ khi bước vào thang máy, hai người đều im lặng. Trong không gian nhỏ hẹp, cảm giác có người đứng bên cạnh mình được phóng đại lên.

Cảm giác được nhịp thở vững vàng của Cố Tầm, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng mình đứng chung với người đàn ông áo đen đó ở chỗ này tối qua. Không khí cũng tỉnh lặng như thế này, tiếng hít thở của người kia như một hồi tín hiệu nguy hiểm đè trên đỉnh đầu cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!