Nửa tiếng trước.
Ấn Tuyết vào group bán đồ second
-hand của trường, thấy có người đăng bán tai nghe giảm tiếng ồn của của BOSS, nhìn rất đáng yêu, thế là cô lập tức nhắn tin riêng với người kia. Sau khi bàn xong giá cả, hai người đã hẹn gặp ở thư viện để mua bán.
Ấn Tuyết đến nơi thì phát hiện người bán hơi quen quen. Đó là bạn cùng phòng của Cố Tầm đây mà. Tưởng Tuấn Nam đi tới, cũng phát hiện thấy Ấn Tuyết hơi quen, hỏi thẳng: "Hình như chúng ta đã gặp nhau thì phải, cậu là bạn của Nhạc Thiên Linh phải không?"
Ấn Tuyết gật đầu, quan sát cậu ta, một cậu trai to con, cao một mét tám mấy, nhìn không giống như là người sẽ dùng tai nghe màu hồng, thế là cô hỏi: "Tai nghe của cậu à?"
Tưởng Tuấn Nam bất đắc dĩ sờ ót, ánh mắt hơi mất tự nhiên, "Đương nhiên không phải của tôi rồi, đàn ông đàn ang như này ai lại xài tai nghe đó."
Thấy ánh mắt Ấn Tuyết vẫn còn nghi ngờ, Tưởng Tuấn Nam sợ cô nghĩ hàng của mình là đồ trôi nổi, lập tức giải thích: "Đây là quà tôi mua cho bạn gái cũ đó, nhưng mà chưa tặng thì chia tay rồi. Tôi đàm bảo là đồ real đó, tôi có đem hóa đơn theo nè, cho cậu xem lịch sử mua hàng."
"À… Ra là vậy…"
Ấn Tuyết liếc nhìn lịch sử mua hàng, lèm bèm nói, "Đã mua quà rồi còn chia tay, tiếc thật."
Tưởng Tuấn Nam cảm giác như mình mà nói thêm gì nữa thì Ấn Tuyết có thể đoán ra là cậu bị đá, vậy thì mất mặt lắm. Thế nên cậu ta nói chuyện cho có vẻ hài hước: "Ôi dào, đấy là do tôi muốn hòa vào bầu không khí độc thân của kí túc xá đấy mà, không thì mỗi ngày tôi đã khoe chuyện yêu đương, mà thế thì không ăn khớp với mọi người lắm."
Ấn Tuyết vốn định lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, nghe cậu ta nói vậy, đột nhiên nắm được trọng điểm.
"Phòng của cậu ai cũng còn độc thân hả?"
Tưởng Tuấn Nam cười lên, "Có gì kinh ngạc lắm à? Khoa của bọn tôi nổi tiếng là nơi của thầy chùa đấy, ngay cả hotboy trường cũng không có bạn gái nữa mà."
"Hả?" Ấn Tuyết suy nghĩ, hỏi, "Cái bạn Cố Tầm trong phòng của cậu… có bạn gái rồi mà?"
"Cậu ta có bạn gái cái d*t ấy!" Tưởng Tuấn Nam nói, "Ai mà ngu ngốc tung tin nhảm vậy?"
Ấn Tuyết cũng ngơ ngẩn, "Cậu ta tự nói đó, có người nghe thấy."
Tưởng Tuấn Nam khựng lại trong chốc lát, chợt hiểu rõ ngọn nguồn, "Haizz, đó là trò hề cũ cậu ta bày ra để từ chối con gái người ta đó. Một năm tôi thấy ít nhất là mười lần cậu ta xài chiêu này. Một đòn chí mạng, khỏi lo về sau."
Ấn Tuyết há miệng, đã hiểu rõ chân tướng sự việc, "a" một tiếng kéo dài.
"Ra là thế à."
Tưởng Tuấn Nam đột nhiên nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu hỏi giúp Nhạc Thiên Linh à?"
"Cái gì?!"
Ấn Tuyết chợt giật mình, "Không có, tôi thuận miệng thì hỏi thôi."
Tưởng Tuấn Nam cười, có ý khác nói: "Ừm, cậu ta tự tung tin vịt đó, không phải có bạn gái."
Trên đường về, Ấn Tuyết càng nghĩ càng thấy buồn cười, Nhạc Thiên Linh lại vì một cái tin vịt mà sa sút tinh thần hết mấy tháng. Vậy nên khi cô ấy mô tả lại một cách sống động sự việc cho Nhạc Thiên Linh nghe, cô lại sững sốt một hồi lâu.
Vậy nên Cố Tầm nói mình có bạn gái là để từ chối cô gái trong thang máy?
Nhạc Thiên Linh bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lúc đó, từng câu nói của Cố Tầm dường như cũng phù hợp với logic này.
Nỗi vui sướng từng chút từng chút lớn lên trong lòng cô, to mãi cho đến khi nó cuồn cuộn sủi bọt giống như nước đường sôi vậy. Một người đang trầm lặng bỗng dưng lộn mèo trên giường, lấy gối che mặt, bật cười.
Chắc chắn là Cố Tầm cũng biết cô thích anh từ cái lần lễ giáng sinh hôm đó. Nhưng anh lại không lấy cớ này để từ chối cô, thế nghĩa là? Nghĩa là nhất định anh cũng có ấn tượng tốt với mình.
Giờ phút này cô chẳng còn nhớ nổi khuôn mặt lạnh tanh mà Cố Tầm dành cho mình, chỉ muốn làm cho những thứ nhỏ nhặt đó càng nhỏ hơn nữa, tìm xem những thứ dường như có thể liên kết để phân tích.
Trong chốc lát, Nhạc Thiên Linh lại nhìn trần nhà mà bật cười. Nghĩ đến chuyện tối nay Cố Tầm giúp cô cản rượu, còn bật lại trưởng phòng, Nhạc Thiên Linh càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!