Nhạc Thiên Linh cảm thấy Cố Tầm cũng rất hay. Chỉ một câu nói mà đã đẩy hết sự lúng túng cho người khác.
Nếu người trong câu chuyện không phải là mình, thì giờ phút này, cách để bớt lúng túng chính là trốn tránh.
Cậu nam sinh kia hiển nhiên không biết rõ hoàn cảnh bây giờ, chỉ biết mình là một con kỳ đà, ngượng ngùng sờ ót, quay đầu đi.
Kẻ đầu têu đi mất, để lại Nhạc Thiên Linh giải quyết vấn đề.
Ngoại trừ nở nụ cười gượng, cô không nghĩ ra cách nào khác.
"Ra là cậu không có làm rơi thẻ, vậy thì tốt quá."
Nhạc Thiên Linh tỉnh bơ lui một bước, cười như không có chuyện gì, "Vậy… Năm mới vui vẻ."
Nói xong, cô bình tĩnh xoay người. Cho đến khúc cua, chắc chắn bóng dáng mình đã khuất tầm nhìn của bọn Cố Tầm, cô mới chạy chậm đi.
Trở lại quán ăn, cô thở hổn hển, cúi mặt, giống như vừa trải qua một kiếp nạn.
Không cần mở miệng, Ấn Tuyết cũng biết chắc chắn câu chuyện không tiến triển như cậu ta nghĩ. Nhưng sao lại đến mức trưng ra biểu cảm này chứ?
"Vậy là sao? Không kết bạn WeChat được à?"
"Mày đừng nói nữa!"
Nhạc Thiên Linh ôm mặt, không chịu trả lời vấn đề của Ấn Tuyết.
Ở chung mấy năm, đáng lẽ cô phải biết cái đứa chơi hệ solo độc thân từ trong bụng mẹ này không đáng tin cậy. Mà hai người một đứa dám chỉ, một đứa dám nghe.
Bây giờ hay rồi, không chỉ không kết bạn WeChat được mà còn mất hết thể diện nữa.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thiên Linh ổn định cảm xúc lại, ngẩng đầu lên tiếp tục ăn cơm, nhưng vẫn không nói Ấn Tuyết nghe có chuyện gì xảy ra.
Cho đến khi hai người trở về ký túc xá, cô mới có dũng khí kể lại đầy đủ chuyện mới vừa xảy ra cho bạn nghe.
Nhưng cái đứa quân sư ăn hại này lại không tự hối lỗi về sự chỉ dạy của mình, không hề có chút gì là đồng cảm, cười nói dì canh ký túc xá tới hỏi xem mọi người có lén đun nước không.
Kỳ tết Nguyên Đán không vui mấy cứ thế trôi qua.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, buổi sáng 4 tây, Nhạc Thiên Linh cứ theo lẽ thường đi làm.
Bởi vì lúc đi đến cổng trường mới nhớ mình bỏ quên điện thoại, Nhạc Thiên Linh quay về phòng lấy làm đi trễ hơn hai mươi phút so với ngày thường. Khi cô đến công ty thì muộn hơn mọi ngày một chút.
Mọi người trong tổ đến đủ cả, nhìn không khác gì ngày thường. Nhưng khi ngồi xuống, Nhạc Thiên Linh lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô quan sát đồng nghiệp xung quanh một vòng, mọi người không lên tiếng nhưng luôn có vài ánh mắt như có như không rơi vào người cô.
Thế là Nhạc Thiên Linh mở máy vi tính lên, đăng nhập WeChat, tìm khung chat của Hoàng Tiệp để trò chuyện.
Bánh Quai Chèo: Xảy ra chuyện gì à chị?
Hoàng Tiệp ngồi đối diện nhìn Nhạc Thiên Linh một cái, cong môi đánh chữ.
Hoàng Tiệp: Thì là, em không phát hiện phòng mình thiếu một người sao?
Nhạc Thiên Linh lại quét mắt nhìn bốn phía, đột nhiên trợn to hai mắt.
Bánh Quai Chèo: Chẳng lẽ Doãn Cầm bị đuổi rồi à???
Hoàng Tiệp: Cũng không đến mức vậy, chuyện chị ta ba hoa trong thang máy tuần trước đã truyền ra khắp công ty, cô ta cũng biết mình bây giờ bị hàng đống con người chú ý nên đến giờ còn chưa tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!