Khi Minh Kiều quay lại, bữa tiệc gần như đã kết thúc.
Trong phòng riêng vẫn còn vương mùi nhẹ của nicotine. Lúc cô bước vào, Dư Tẫn Thành liền dập đi nửa điếu thuốc, liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy: "Đi thôi, tôi đưa cô về."
Minh Kiều lắc đầu: "Không cần đâu, Dư tổng, quản lý của tôi tới rồi, chị ấy sẽ đưa tôi về."
Cô nhận từ tay Phương Phi một chai gì đó, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Cảm ơn anh tối nay đã giúp tôi chặn rượu, đây là trà giải rượu tôi nhờ trợ lý mua cho anh."
Ánh mắt người đàn ông rơi lên chai trà giải rượu, im lặng một hai giây.
Minh Kiều chỉ coi buổi tối nay là một buổi tiệc xã giao bình thường trong công việc, đã hoàn thành phần việc thuộc trách nhiệm của mình thì đương nhiên phải rút lui, chẳng bận tâm Dư Tẫn Thành đang nghĩ gì.
Khi cô chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên mở miệng: "Cùng ra ngoài."
Minh Kiều hơi bất ngờ nhìn anh một cái, khẽ "ừ" một tiếng.
Anh bước lại gần, lại nhìn chai trà giải rượu trên bàn, cầm lên trong tay, ánh mắt dường như mang chút ý vị sâu xa khiến cô có cảm giác khó hiểu.
Nếu lúc này Minh Kiều biết trong đầu Dư Tẫn Thành đang tự biên tự diễn một vở kịch, có lẽ dù có bình thản cỡ nào cô cũng không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Xe của Vệ Hoa đỗ trước nhà hàng. Chị có thói quen hút thuốc, thấy mấy người ra ngoài thì dập điếu thuốc, chào hỏi: "Chào Dư tổng."
Dư Tẫn Thành khẽ gật đầu, ánh mắt hướng sang Minh Kiều.
Cô nói lời tạm biệt rồi lên xe của quản lý.
Cửa kính xe từ từ kéo lên, gương mặt yêu kiều của cô dần dần biến mất sau lớp kính tối màu, cuối cùng khép kín hoàn toàn.
Dư Tẫn Thành chỉ còn thấy bóng mình lạnh lùng phản chiếu trên mặt kính.
Anh nhìn chằm chằm ô cửa ấy, không rời mắt.
Vệ Hoa hơi ngượng ngập: "Dư tổng, ngài đang nhìn gì vậy?"
Dư Tẫn Thành chậm rãi chuyển ánh mắt sang cô ấy.
Bị cái nhìn lạnh lẽo ấy quét qua, sống lưng Vệ Hoa thoáng ớn lạnh, gượng cười mấy tiếng.
Chỉ có Trợ lý Tằng mới hiểu, có lẽ Boss đang bực vì Vệ Hoa bất ngờ xuất hiện, mang đi người mà anh định tự mình tiễn về.
Dư Tẫn Thành không nói một câu, lên xe của mình.
Trợ lý Tằng nhanh chóng lái xe rời đi.
Bên kia, ba người Vệ Hoa cũng lên xe. Trong xe, Minh Kiều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Vệ Hoa hỏi: "Bàn bạc thế nào?"
"Cũng ổn."
Vệ Hoa liếc cô: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể xảy ra chuyện gì, chị yên tâm."
Vệ Hoa thắt dây an toàn, hơi khó hiểu lẩm bẩm: "Không có chuyện gì sao Dư tổng lại có cái biểu cảm như ai thiếu tiền anh ta ấy, chị còn tưởng em gây rắc rối."
Hai trợ lý bật cười, Hoắc Á nói: "Thật sự không có chuyện gì đâu chị. Chị Vệ, thời gian hợp tác với Ích Chu tới giờ, Dư tổng chẳng phải vẫn vậy sao? Tâm trạng khó đoán mà."
Vệ Hoa gật gù đồng cảm: "May mà hợp đồng quảng cáo này cũng sắp quay xong, quay xong thì nghỉ ngơi một thời gian. Chị thấy Dư tổng có vẻ "ý kiến lớn" với Kiều Nhi lắm, sau này còn hợp tác làm phim, tốt nhất chúng ta đừng chạy lượn trước mặt anh ta mà chọc bực. Quay xong là rút."
Hai người kia đồng loạt gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!