Thấy Dư Tẫn Thành tránh ánh mắt, Minh Kiều nhàn nhã mỉm cười, đứng thẳng dậy: "Không nói nhiều với Dư tổng nữa, tôi còn phải quay phim."
Công việc trong đoàn phim đang diễn ra sôi nổi, chiến trường hoành tráng trong đời thứ hai sắp hoàn thiện.
Nhận được chỉ thị từ đạo diễn, Minh Kiều lập tức gia nhập cảnh quay.
Khi đi ngang qua bên cạnh Dư Tẫn Thành, người đàn ông hơi nghiêng đầu, liếc nhìn gương mặt nghiêng của cô.
Nắng trưa gay gắt, ánh sáng rơi trên làn da cô mịn màng, không tì vết. Cô gái khí chất hiên ngang, tay cầm trường kiếm, hệt như một vị tiểu tướng quân thật sự chuẩn bị ra trận.
Minh Kiều đứng trước máy quay, lắng nghe nhân viên hướng dẫn, đạo diễn mời Dư Tẫn Thành cùng xem cảnh quay.
Hôm nay anh đến vốn là để thăm đoàn, nên cũng không vội rời đi.
Dư Tẫn Thành nhìn Minh Kiều đang chăm chú nghe phó đạo diễn giảng cảnh, rồi ngồi xuống trước máy quay.
Trong ống kính, Minh Kiều hơi cúi đầu, khẽ mỉm cười lắng nghe, khác hẳn vẻ hờ hững thường ngày.
Dư Tẫn Thành rút điếu thuốc kẹp trong tay, mắt vẫn dán chặt vào cô, châm lửa, rít một hơi.
Trợ lý Tằng cố tình lái câu chuyện sang Minh Kiều: "Đạo diễn, ông thấy cô Minh thế nào?"
Đạo diễn đang lật kịch bản, nghe vậy ngẩng lên: "Cô gái này tuổi còn trẻ, làm việc nghiêm túc, trông thì có vẻ yếu đuối nhưng không ngại cực khổ, diễn xuất lại rất tốt, trong giới giải trí là nhân tài hiếm có."
Dư Tẫn Thành khẽ nhướng mày.
Trợ lý Tằng để ý nét mặt cấp trên, với tư cách một trợ lý tận tụy, đương nhiên ưu tiên nhu cầu của sếp. Dù trong lòng hơi khinh thường kiểu miệng thì nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của anh, nhưng vì nguyên tắc mọi người đều vui, anh tiếp tục dẫn dắt:
"Đạo diễn nghĩ cô Minh sẽ thích kiểu đàn ông thế nào?"
Đạo diễn liếc trợ lý Tằng một cái đầy ẩn ý. Trợ lý Tằng mặt không đổi sắc, Dư Tẫn Thành cũng không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt lại vô tình để lộ chút hứng thú với câu hỏi này.
Đạo diễn mỉm cười: "Nói thật nhé, trong đoàn có rất nhiều người thích Minh Kiều. Cô ấy không kiêu, cũng chẳng cầu kỳ, người thích cô ấy không nói mười thì cũng bảy, tám phần. Nhưng theo quan sát của tôi…"
Đạo diễn ngả người ra ghế, tỏ vẻ trầm ngâm: "Tôi cảm thấy… giới tính của Minh Kiều hơi khó đoán. Hình như cô ấy không mấy hứng thú với đàn ông, ngược lại hay thích trêu chọc mấy cô gái nhỏ. Nên việc cô ấy thích nam hay nữ, tôi cũng không rõ lắm."
Ném ra quả bom này xong, đạo diễn hoàn toàn không nhận ra sắc mặt lạnh lẽo, sâu tối của Dư Tẫn Thành.
Trợ lý Tằng lập tức lùi xa một bước, trong lòng hối hận vì đã hỏi câu này. Lỡ chọc sếp mất hứng thì cả ngày hôm nay chắc khó mà làm việc yên ổn.
Trước máy quay, sau khi nghe xong hướng dẫn, Minh Kiều phi thân lên ngựa, động tác liền mạch lưu loát, khiến mấy cô gái trẻ reo hò vỗ tay. Cô còn nháy mắt với vài người trong số họ, khẽ cười.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành thoáng khựng lại, bỏ điếu thuốc khỏi môi, rồi chậm rãi nheo mắt.
Bắt đầu quay, ý cười trong mắt Minh Kiều lập tức biến mất.
Trong ống kính, cảnh tượng hùng tráng hiện ra: quân địch đối trận, trống trận vang rền. Khi tiếng tù và vang lên, nữ tướng quân rút kiếm, dẫn binh sĩ xông pha chiến đấu.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Dư Tẫn Thành và trợ lý Tằng sẽ khó tin rằng một cô gái vừa quyến rũ mê hoặc giây trước, giây sau đã hóa thành một chiến tướng sát phạt quyết đoán, chính khí ngút trời, chẳng kém gì đấng nam nhi.
Minh Kiều nhập vai sâu, khả năng đồng cảm mạnh khiến người xem quên mất đây chỉ là phim, mà như đang chứng kiến một trận chiến thật sự.
Khung cảnh đẫm máu tàn khốc khiến người ta không dám nhìn thẳng, tiếng trống trận dồn dập làm lòng người rung động.
Lần đầu tiên Dư Tẫn Thành nhận ra sức hút của diễn xuất.
Anh thất thần nhìn Minh Kiều trong ống kính.
Cô toàn thân nhuốm máu, gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn bình thản chiến đấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!