Chương 5: (Vô Đề)

Mọi người đều trơ mắt nhìn Tổng giám đốc Dư bế người đi.

Mặt Vệ Hoa cứng ngắc, vội vàng đuổi theo: "Dư tổng, làm vậy e là không ổn đâu. Dù sao Minh Kiều nhà chúng tôi cũng là nghệ sĩ, ở đây lại có nhiều máy quay như thế, lỡ bị chụp được thì biết giải thích thế nào?

Vốn dĩ Minh Kiều đã là nữ minh tinh đầy rẫy tin đồn tình ái, giờ mà Dư Tẫn Thành xen vào thế này, e rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Người đàn ông dừng bước vài giây.

Vệ Hoa lập tức phân tích lợi hại: "Hơn nữa, ngài là Tổng giám đốc Ích Chu, bao năm nay luôn giữ mình trong sạch, chưa từng dính một chút scandal nào. Nếu bị chụp ảnh rồi đưa lên mạng, nhất định sẽ ảnh hưởng tới đời tư của ngài."

Khuyên nhủ vừa mềm vừa cứng, Hoắc Á và Phương Phi đứng hai bên gật đầu lia lịa.

Cuối cùng, Dư Tẫn Thành cũng ngẩng mắt, nhìn thoáng qua người quản lý trước mặt, như đang cân nhắc.

Minh Kiều không hề ôm lấy cổ anh, nhưng người đàn ông này vẫn bế cô chắc chắn, động tác không hẳn là dịu dàng, nhưng có thể thấy đây là lần đầu anh bế một cô gái, đến cả cơ thể cũng hơi cứng nhắc.

Cô mở miệng: "Dư tổng, đội của tôi sẽ đưa tôi đến bệnh viện, thật sự không cần làm phiền anh."

"Tôi đưa cô đi." Giọng anh bỗng trở nên lạnh nhạt, mang theo sự áp chế, không cho phép từ chối.

Xe đỗ bên ngoài, anh bế cô lên xe.

Minh Kiều đưa tay kéo dây an toàn, anh lại lấy từ tay cô, hơi cúi xuống, hơi thở thanh mát bao trùm quanh người cô, giọng trầm khàn vang trên đỉnh đầu: "Sao? Sợ tôi à?"

Minh Kiều khựng lại: "Không."

Dư Tẫn Thành nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh: "Tại sao không để tôi đưa cô đến bệnh viện?"

Cô hỏi ngược lại: "Thế tại sao Dư tổng lại muốn đưa tôi đi?"

"Cô là gương mặt đại diện của Ích Chu, công ty có trách nhiệm."

Minh Kiều mỉm cười: "Vậy thì được."

Dư Tẫn Thành theo phản xạ chau mày, ánh mắt sâu lắng nhìn cô một lúc, không hiểu ẩn ý trong câu nói đó.

Hình như có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn ở đâu.

Anh vốn không phải người hay truy cứu đến cùng, bèn ngồi vào ghế lái.

Vệ Hoa cùng hai người kia dĩ nhiên phải đi theo, Dư Tẫn Thành liếc gương chiếu hậu nhìn mấy người bám sau, rồi lái xe rời đi.

Suốt quãng đường, Minh Kiều ngủ say.

Dư Tẫn Thành cũng im lặng, không mở lời.

Từ phim trường tới bệnh viện mất hơn một tiếng, lúc tới nơi cô vẫn chưa tỉnh.

Anh xuống xe, vòng sang mở cửa, lặng lẽ quan sát gương mặt khi ngủ của cô vài giây, rồi đưa tay, cẩn thận bế cô xuống.

Khi Minh Kiều tỉnh lại trong vòng tay anh, vẫn còn hơi mơ màng, giọng lười biếng: "Tới rồi?"

Dư Tẫn Thành cúi mắt nhìn cô, giọng cũng trầm thấp: "Ừ."

Cô lại khẽ nhắm mắt: "Dư tổng, anh bế tôi không mỏi sao?"

Anh không đáp. Anh quen với sự im lặng, cũng quen dùng thái độ lạnh lùng để đối mặt với mọi việc.

Hôm nay số câu anh nói với Minh Kiều đã nhiều hơn thường lệ, nhưng ngừng một lát, vẫn cất lời: "Không mỏi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!