Chương 43: Hoàn chính văn

Về chuyện công khai quan hệ giữa Minh Kiều và Dư Tẫn Thành, các trưởng bối nhà họ Vân dĩ nhiên là đã được Minh Kiều báo trước, thậm chí còn cố ý đi xem cả buổi livestream của cô.

Tình cảm của hai người, trưởng bối đều nhìn thấy trong mắt. Ban đầu còn giả vờ phản đối, về sau thì đã ngầm chấp thuận.

Sau màn cầu hôn, dĩ nhiên Dư Tẫn Thành phải chọn ngày sang nhà họ Vân chính thức dạm hỏi. Trong khoảng thời gian này, anh cũng đã tìm hiểu sơ qua ông nội và bố mẹ Minh Kiều thích gì, quà cáp chuẩn bị đầy đủ. Khi Minh Kiều sắp xếp được vài ngày trống, hai người cùng trở về Tây Thành.

Dư Tẫn Thành hơi căng thẳng, còn căng thẳng hơn lần đầu tiên đi theo Minh Kiều về nhà. Anh nghĩ rất nhiều, lo nhất vẫn là chuyện trưởng bối không đồng ý. Trong lòng anh thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: nếu gia đình Minh Kiều phản đối, hoặc muốn hoãn hôn sự, thì anh sẽ…

"Anh đang nghĩ nếu bố mẹ em không đồng ý thì phải làm sao hả?" Giọng Minh Kiều vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

"Ừ."

"Đã nghĩ ra cách chưa?"

Dư Tẫn Thành nắm lấy tay cô, trầm giọng: "Chưa. Nếu họ không đồng ý, anh sẽ cầu xin."

Minh Kiều ngẩn người: "Cầu xin? Quỳ xuống cầu sao?"

"Ừ." Anh cũng không thấy mất mặt gì. Trước đây chính anh là người đến tận cửa hủy hôn, sau đó lại dày mặt đến làm phiền, lời đã nói ra rồi còn lật lọng, giờ lại quay lại cầu cưới con gái nhà người ta. Không có chút thành ý, ai mà chịu chứ.

Minh Kiều bật cười, dịu dàng nói: "A Tẫn, đừng sợ, có em ở đây rồi."

Ánh mắt Dư Tẫn Thành nhu hòa: "Anh biết."

Cô đã luôn nghĩ cho anh, bảo vệ anh trước mặt trưởng bối, còn âm thầm bày cho anh nhiều kế, nếu không thì anh cũng chẳng thể lấy lòng được các bậc bề trên. Dư Tẫn Thành đưa tay vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng.

Đến Vân trạch, trợ lý Tằng giúp bưng quà xuống xe. Dư Tẫn Thành và Minh Kiều sóng đôi trở về nhà, người hầu từ xa đã ra đón, nhận lấy lễ vật trong tay anh:

"Cô ba, cậu chủ về rồi. Mau vào nhà đi, mọi người đang chờ đấy."

"Đang chờ hết ạ?" Minh Kiều ngạc nhiên.

"Vâng, cậu cả, cô hai, cô út đều về cả rồi."

Mắt Minh Kiều sáng rỡ: "Chị Đoan Nguyệt với Chiêu Tuyết cũng về rồi sao!"

Người hầu liên tục gật đầu cười: "Ai nấy trong nhà đều biết cô đã công khai tình cảm. Cô hai với cô út dù ở nước ngoài cũng thường xuyên theo dõi, chắc chắn cũng đã hay tin. Lần này họ về để gặp cô, còn nói muốn gặp cậu chủ nữa."

Nghe vậy, sắc mặt Dư Tẫn Thành lại thêm phần nghiêm túc. Người nhà Minh Kiều đã đủ mặt, anh càng phải thể hiện cho thật tốt.

Minh Kiều khoác tay anh kéo sang một góc dặn dò: "Đừng căng thẳng. Anh chưa biết đấy, chị Đoan Nguyệt từng có quá khứ với bạn anh, Mộ Xuyên. Còn em gái Chiêu Tuyết thì rất dễ gần. Điểm mấu chốt vẫn là ông nội với bố mẹ em thôi."

Dư Tẫn Thành gật đầu nghiêm nghị: "Em yên tâm, anh sẽ không làm em thất vọng."

Nhìn bộ dạng anh như sắp ra trận, Minh Kiều bèn véo tai anh, treo trên người anh mà cười.

Một giọng trong trẻo mềm mại vang lên: "Ôi chao, em vừa thấy gì thế này? Chị ba, chị về nhà không chịu vào, lại ở ngoài này tình tứ cơ à."

Nghe giọng điệu là Minh Kiều biết ngay ai, liếc yêu Vân Chiêu Tuyết: "Chỉ có em là nghịch ngợm nhất, về mà chẳng báo một tiếng."

Chiêu Tuyết nhìn chị một lượt, thấy trạng thái của cô quả thực tốt hơn hẳn lần trước gặp, chắc hẳn là nhờ vị anh rể này. Cô lại nhìn sang Dư Tẫn Thành, nụ cười tươi tắn: "Vị Dư tổng này, chính là chồng chị ba của em chứ gì. Chị ba em nhắc đến anh suốt đấy."

Dư Tẫn Thành gật đầu: "Chào em."

"Chào anh, em là Vân Chiêu Tuyết, em gái của Ưu Ưu. Anh rể, em đứng về phía hai người đó nha, lần này về nhà là để uống rượu mừng đây."

Chiêu Tuyết cũng từng xem livestream của Minh Kiều. Là chị em bao năm, cô hiểu rõ chị mình. Từ trước tới nay chưa từng thấy chị để tâm một người đàn ông như vậy, nên lập tức xin nghỉ phép, dẫu có nguy cơ trượt môn cũng phải về dự hôn lễ của chị.

Dư Tẫn Thành khẽ mỉm cười: "Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!