Minh Kiều cười mãi không ngừng, không nói đồng ý, cũng không từ chối, chỉ trêu anh: "Vội đến thế sao?"
Dư Tẫn Thành khẽ ừ một tiếng. Tất cả những trò nghịch ngợm của cô, anh đều bao dung, lúc nào cũng nuông chiều cô như vậy.
Người đàn ông bật đèn lên, nhìn thấy nụ cười hững hờ của cô, trong lòng hiểu không thể nóng vội, nên cũng không thúc giục nữa, dịu giọng hỏi: "Vừa rồi có bị anh dọa không?"
"Không." Minh Kiều đương nhiên biết là anh rồi. Cái sự chiếm hữu mãnh liệt ấy, cái vòng ôm cuống quýt đầy bất an ấy, ngoài Dư Tẫn Thành thì còn có thể là ai?
"Anh đến lúc nào vậy?" Minh Kiều trách yêu.
"Đến được một lúc rồi."
"Sao không liên lạc với em?"
Dư Tẫn Thành không nói. Từ lúc xem xong chương trình anh đã cứ ngẩn ngơ, nghĩ đến ánh mắt Cảnh Dật nhìn cô, nghĩ đến việc hai người có thể ở cùng nhau suốt cả ngày, anh ghen.
Anh vốn luôn hiểu rõ tình cảm mình dành cho Minh Kiều, yêu đến tận xương tủy. Nhưng Minh Kiều lại là kiểu người phóng túng, anh không muốn quản cô quá chặt, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân: đó là công việc của cô. Nhưng rồi sao chứ? Dù sao thì cô cũng là người của anh.
Minh Kiều nhìn thấy ánh mắt dần u tối của anh, bèn mỉm cười hôn anh: "Có phải nhớ em rồi không?"
"Ừ."
"Em cũng nhớ anh." Cô vòng tay ôm cổ anh, nhón chân cọ cọ vào cằm anh, dịu dàng gọi: "A Tẫn."
Yết hầu Dư Tẫn Thành khẽ lăn, đáp một tiếng: "Ừ."
"Em nhớ anh cả ngày rồi." Cô vừa cười vừa nói khẽ.
Cô rõ ràng là cố tình trêu chọc anh. Hai người bên nhau lâu như vậy, anh còn không hiểu sao?
Cô lúc nào cũng thích trêu ghẹo, khiêu khích anh. Mới quen nhau, Dư Tẫn Thành thường lạnh lùng trách cô quá ngông cuồng, câu dẫn anh. Nhưng bây giờ thì sao? Anh yêu đến mê mẩn, anh nghiện mất rồi. Anh giống như một sợi dây diều, bị Minh Kiều nắm trong tay, mặc cho cô kéo dài kéo xa, mặc cô trêu đùa, mà anh hoàn toàn bất lực, cam tâm tình nguyện chấp nhận hết thảy.
Người đàn ông đột ngột siết chặt eo cô, ôm khít vào lòng: "Không sao, chúng ta có cả đêm."
Những nụ hôn ào ạt phủ xuống, Minh Kiều nhắm mắt ngoan ngoãn đáp lại, bị kéo vào cùng nhau chìm đắm. Quả nhiên, một đêm chẳng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Minh Kiều bị tiếng điện thoại đánh thức, là Vệ Hoa gọi đến.
"Đại tiểu thư, dậy chưa? Bắt đầu làm việc rồi đấy."
Hôm nay cũng phải ghi hình show giải trí. Minh Kiều liếc sang Dư Tẫn Thành vẫn còn ngủ say bên cạnh, khẽ đáp: "Em dậy ngay, chị qua đón em nhé."
"20 phút nữa tới, nhanh lên đấy."
"Vâng, biết rồi."
Cúp máy, Minh Kiều yên lặng ngắm anh một lát. Khi ngủ, gương mặt anh rất tĩnh lặng, môi vẫn mím chặt, vẫn còn vẻ nghiêm nghị lạnh lùng. Minh Kiều khẽ cười, nhìn xuống yết hầu anh, nơi có dấu răng cô cắn để lại. Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh: "Tối gặp lại, A Tẫn."
Cô mặc quần áo xuống lầu, ăn qua loa chút gì đó rồi rời đi. Bên cửa sổ phòng ngủ, người đàn ông đứng đó lặng lẽ dõi theo bóng lưng xa dần của cô.
Minh Kiều lên xe của Vệ Hoa, Phương Phi đưa cho cô ly trà sữa nóng vừa mua. Vệ Hoa liếc nhìn: "Tuy em đúng là thể chất không tăng cân, nhưng ăn uống thế này cũng không ổn đâu, ngày nào cũng uống nhiều trà sữa thế này."
Minh Kiều cười hí hửng: "Không sao, em đứng lên cân để ăn đấy. Nếu thấy cân nặng thay đổi thì em dừng lại."
Vệ Hoa: "…………"
"Em định công khai chuyện với Dư tổng thế nào?"
"Dạo này công ty có kế hoạch gì không?" Cô vừa uống trà sữa vừa hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!