ĐCM đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Trong lòng Tề Thâm có đến cả vạn lần muốn chửi thề.
Thằng anh em này đúng là loại thấy sắc quên nghĩa, nhưng bản thân anh cũng thấy mặt mũi nóng ran, nói xấu người ta lại bị chính cô nàng bắt gặp.
Nhìn hai người dính nhau chẳng rời, ánh mắt Dư Tẫn Thành gần như dán chặt trên người Minh Kiều, Tề Thâm cũng thấy ở lại chẳng có ý nghĩa gì, ngậm điếu thuốc rồi bỏ đi.
Dư Tẫn Thành dắt Minh Kiều rời khỏi khu hút thuốc, nơi này đầy mùi khói, anh không muốn cô bị ám mùi. Anh đưa cô về văn phòng mình, khi đi ngang sảnh làm việc, thấy cả hai cùng xuất hiện, ánh mắt mọi nhân viên suýt thì rớt cả ra ngoài.
Má ơi má ơi, Minh Kiều bằng xương bằng thịt kìa!
Dư Tẫn Thành ga lăng mở cửa cho cô, lòng bàn tay khẽ đặt sau lưng, nghiêng đầu nhìn cô, giọng dịu dàng: "Muốn vào xem văn phòng của anh không?"
Minh Kiều lẩm bẩm: "Văn phòng của anh thì có gì hay ho để xem chứ?"
Dư Tẫn Thành mỉm cười, không hề phản bác.
Cửa văn phòng được anh đóng lại, rèm cửa cũng kéo xuống.
Trong nhóm chat "Tổ đội theo đuổi vợ":
Nhân viên 1: [Má ơi má ơi, anh chị em ơi! Tôi không hề nói quá đâu, Dư tổng kéo rèm cửa rồi! Tôi ở tầng 58 bao năm nay, lần đầu tiên thấy Dư tổng kéo rèm đó!!!]
Nhân viên 2: [Là theo đuổi thành công rồi hả????]
Tề Thâm: [Theo đuổi thành công rồi, tôi tận mắt thấy.]
Nhân viên 3: [A a a a a a chết tiệt, tôi thua kèo rồi!]
Ngay sau đó là một loạt tin nhắn: [Trả tiền!!!]
Trong khi nhóm chat náo nhiệt, thì trong văn phòng, Minh Kiều và Dư Tẫn Thành lại ngồi im lặng.
Dư Tẫn Thành vốn là người tính tình lạnh nhạt, chẳng biết nói những lời đường mật, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng khác thường. Minh Kiều ban đầu đến là để chất vấn, vậy mà tội chưa kịp hỏi xong, ngược lại còn…
Cô nhớ lại cảnh bản thân vừa nãy cố ý uốn éo gọi anh một tiếng "A Tẫn", mặt lại nóng bừng, bèn tháo khăn quàng cổ xuống. Nhưng vừa tháo, cô lại chợt nhớ đến dấu vết trên cổ mình, động tác lập tức khựng lại.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành trầm xuống khi nhìn thấy những vết đỏ trên cổ cô, khẽ hỏi: "Kiều Kiều, em vừa gọi anh là gì?"
Vậy là bây giờ lại đổi thành anh chất vấn cô sao?
Minh Kiều khẽ ho một tiếng, không hề chột dạ: "A Tẫn."
Lời Tề Thâm ban nãy cô nghe rõ rành rành. Minh Kiều tuy tính cách có hơi tuỳ hứng, nhưng trong tình cảm thì tuyệt đối chung thủy. Vốn dĩ hôm nay cô định tìm anh hỏi tội rồi mới xác định lại quan hệ, bởi có lẽ nào đàn ông hôn phụ nữ xong rồi lại bỏ đi sao!?
Nhưng sau khi nghe xong những lời của Tề Thâm, Minh Kiều mới nhận ra, tất cả những do dự, e dè của cô trong mắt Dư Tẫn Thành đều biến thành xa cách, nửa vời.
Không nên như vậy.
Yêu một người thì phải dũng cảm đối diện.
Một tháng qua, cô dùng giận dỗi để trốn tránh, đã khiến anh chịu nhiều dằn vặt, chẳng lẽ còn muốn để anh càng thêm bất an, lo được lo mất sao?
Trong đầu chợt vang lại những lời bàn luận về tình yêu của mấy nữ nhân viên hôm bữa, nhưng lần này trái tim Minh Kiều đã kiên định.
Hai chữ "A Tẫn" khiến Dư Tẫn Thành lại ngây người một thoáng, gần như không tin nổi vào tai mình. Minh Kiều nhìn khoảng cách giữa hai người, tựa vào sofa, cười hỏi: "Anh ngồi xa em thế làm gì?"
Dư Tẫn Thành ngẩng lên nhìn cô, cô như hồ ly tinh cố tình quyến rũ một vị hòa thượng chính trực. Nhưng hòa thượng chính trực kia lại nuốt khan, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh: "Anh sợ em giận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!