Chương 32: (Vô Đề)

Trước khi đẩy cửa vào, Vệ Hoa cùng hai trợ lý hoàn toàn không ngờ trong phòng lại là cảnh tượng thế này. Cả ba nín thở, cố gắng nhịn không bật ra tiếng cười như tiếng tạ đòn rơi, còn ra sức véo đùi mình để ép khuôn mặt giữ vẻ nghiêm túc.

Khuôn mặt vặn vẹo đến cực kỳ khó nhịn.

Dư Tẫn Thành lập tức đứng thẳng người, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị, không hay cười như thường ngày. Minh Kiều cũng cất điện thoại đi: "Có chuyện gì sao?"

Vệ Hoa đáp: "Đám phóng viên bên ngoài cũng gần đi hết rồi, tôi còn phải quay về công ty xử lý chút việc."

Minh Kiều gật đầu: "Hôm nay thật làm phiền mọi người rồi."

Vệ Hoa liếc nhìn Dư Tẫn Thành: "Haiz, chuyện thường ấy mà, tôi cũng quen rồi."

Nghe vậy, môi Dư Tẫn Thành mím thành một đường thẳng, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm khắc hiếm khi hiện lên một tia dịu dàng. Anh cũng nói với Vệ Hoa: "Cảm ơn, mọi người vất vả rồi."

Vệ Hoa và hai trợ lý đều thấy có chút được ưu ái ngoài mong đợi. Bởi họ biết rất rõ, bình thường tất cả sự dịu dàng của vị này đều dành hết cho Minh Kiều, người khác chẳng bao giờ được thấy sắc mặt dễ chịu của anh. Thế mà hôm nay anh lại hiếm hoi nói một câu "vất vả rồi".

Vệ Hoa lập tức cảm thấy công việc bận rộn cả buổi chiều nay cũng hoàn toàn xứng đáng. Cả ba cũng không muốn quấy rầy hai người nữa. Quản lý còn nhướng mày đầy ẩn ý với Minh Kiều: "Vậy hai người cứ nói chuyện đi, chúng tôi về trước."

Minh Kiều từ trong phòng đi ra: "Để em tiễn mọi người."

Vệ Hoa khoát tay bảo không cần, trợ lý cũng còn nháy mắt ra hiệu với cô. Minh Kiều nhìn mà chỉ biết thầm thở dài bất lực. Sau khi tiễn quản lý và trợ lý, cô quay lại phòng thì thấy Dư Tẫn Thành đã tháo tóc giả xuống. Mái tóc ngắn kết hợp với bộ nữ trang trên người lại càng buồn cười hơn.

Sau một trận cười đùa, Minh Kiều mới nhớ ra hỏi anh: "Sao anh lại đến đây?"

Theo lý thì nhìn thấy tin tức, anh hẳn nên tránh khoảng thời gian này mới phải.

Ánh mắt Dư Tẫn Thành rơi trên gương mặt cô, trong con ngươi mang theo nhiệt độ nóng bỏng khiến Minh Kiều vô thức né tránh.

Rõ ràng vừa rồi cả hai còn vui vẻ ồn ào, vậy mà khi mọi người rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Minh Kiều bỗng cảm thấy như có một thứ gì đó đang dao động trong không khí, khiến lòng cô hơi bất an.

Cô nhạy bén nhận ra tâm trạng mình đang thay đổi. Dù chưa từng yêu đương, nhưng vẫn hiểu rõ đó là một cảm giác có tên gọi rung động.

Dư Tẫn Thành khẽ mở miệng: "Tôi đã hứa sẽ đến thăm em, không thể lừa em."

Chính vì đã hứa sẽ ở bên cạnh cô, nên bất kể thế nào, cho dù phải nghĩ đủ loại cách, thậm chí là phương pháp có phần mất mặt, điên rồ, anh cũng không bận tâm, chỉ biết dốc hết mình.

Minh Kiều sững người.

Tựa như có thứ gì đó đang dần lan tỏa trong lòng cô.

Hai người lặng lẽ đối diện nhau.

Cuối cùng Minh Kiều dời mắt trước, đi qua lấy tóc giả của anh, kéo tay áo anh dẫn vào phòng tắm: "Đi rửa đi."

Dư Tẫn Thành gật đầu, nhìn cô: "Em giúp tôi rửa."

Theo lý thì Minh Kiều nên từ chối, nhưng nghĩ đến việc anh vì mình mà vất vả đến thế, cô lặng lẽ giúp anh tẩy trang, rửa mặt.

Dư Tẫn Thành vẫn luôn cúi người phối hợp theo cô. Minh Kiều nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, bất giác nhớ tới lần trước từng giúp anh rửa mặt: "Lần đó, sao anh lại ăn mặc cái bộ dạng đó đến gặp tôi?"

Dư Tẫn Thành đương nhiên biết cô đang nói gì. Anh nhớ lại cảnh cô đứng cùng Mục Xuyên, giữa chân mày khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu thẳm khó lường.

Minh Kiều khó hiểu: "Sao thế?"

Anh nghiêm túc hỏi: "Em thích kiểu đàn ông như Mộ Xuyên à?"

Minh Kiều đáp ngay không chút nghĩ ngợi: "Em thích kiểu đó làm gì?"

Thái độ có phần qua loa của cô lại khiến gương mặt Dư Tẫn Thành dịu xuống, anh khẽ cười, bóng tối trong mắt cũng tan biến, sau đó mới nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, giọng nhạt nhẽo mà chân thành: "Tôi chỉ muốn làm em vui thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!