Sáng sớm, ánh nắng bên ngoài len qua rèm cửa kéo kín, rọi xuống góc giường rộng lớn.
Ánh sáng chói mắt, nóng rát khó chịu, Minh Kiều mở mắt, đồng thời cảm nhận được bên hông mình có một bàn tay đặt lên, bàn tay rất lớn, gần như phủ kín cả vòng eo mảnh mai của cô.
Cô sững người một chút, nhớ lại những gì xảy ra đêm qua. Hình như vào khoảnh khắc nào đó, cô đã nhào vào lòng người đàn ông, sau đó cơn buồn ngủ kéo đến, không còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Nhưng có một điều rất rõ ràng: cô đã hòa vào vòng tay ấm áp ấy, quên hết xung quanh, thậm chí quên cả cơn mưa giông ngoài trời, lần đầu tiên ngủ yên ổn đến vậy bên cạnh một người đàn ông xa lạ.
Minh Kiều khẽ gõ nhẹ lên đầu mình bằng khớp ngón tay. Rõ ràng không hề uống rượu, sao lại mất kiểm soát như thế chứ?
Con mèo trong lòng bỗng "meo" một tiếng, như muốn nhắc nhở cô rằng tất cả chuyện tối qua đều là thật.
Cứng ngắc quay đầu lại, Minh Kiều thấy Dư Tẫn Thành vẫn nhắm mắt. Ánh sáng bên ngoài chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh: làn da trắng lạnh, lông mi rậm dài, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, đường quai hàm cứng cáp tuấn tú. Lúc ngủ không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà dịu dàng, yên bình hơn nhiều.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở của anh phả lên mặt cô, nóng nóng, ngưa ngứa.
Minh Kiều đưa tay, ngón tay chậm rãi từ giữa chân mày anh trượt xuống, lướt qua bờ lông mày sắc bén, chạm đến đuôi mày. Người đàn ông dường như cảm nhận được, chân mày hơi cau lại, Minh Kiều vội rụt tay, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Ngay khoảnh khắc cô nhắm mắt, Dư Tẫn Thành mở mắt ra. Nhận ra mình đang nằm trên giường Minh Kiều, anh cũng ngẩn người, sau đó cúi xuống nhìn cô gái trong lòng.
Cô ngủ rất an yên, ngoan ngoãn, mang theo chút yếu đuối dịu dàng của một người con gái nhỏ, khẽ nép trong vòng tay anh.
Dư Tẫn Thành lặng lẽ nhìn hồi lâu, ánh mắt chưa từng dịu dàng đến thế.
Con mèo vươn cổ nhìn họ, tò mò, đưa cái đầu nhỏ lại gần, muốn dùng mũi chạm vào môi Minh Kiều. Dư Tẫn Thành cau mày, đè nó lại, che mắt nó, rồi cúi người hôn nhẹ lên trán Minh Kiều.
Một cái hôn rất khẽ.
"Meo~" Bánh Gạo nhìn anh.
Dư Tẫn Thành khẽ cười: "Đừng nói với cô ấy."
Minh Kiều vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, bên tai vang lên tiếng sột soạt, là anh đang thay quần áo. Động tác anh rất khẽ, sợ làm cô thức.
Đợi người đàn ông đóng cửa rời đi, Minh Kiều mới mở mắt. Cô đưa tay chạm vào giữa trán mình, dường như vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ nụ hôn vừa rồi.
Cô cảm nhận được sự trân trọng của anh.
Hình như từ lâu rồi, mỗi lần anh nhìn cô, trong mắt luôn mang theo chút căng thẳng, dè dặt. Anh bất an, muốn cho cô một tình yêu tốt đẹp nhất, một sự nâng niu nhất. Chính vì vậy mà tối qua cô mới để mình lạc lối…
Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, thay quần áo, bế mèo xuống lầu.
Trong bếp vang lên tiếng động, là người đàn ông đang chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Minh Kiều bế mèo đứng ngoài cửa bếp: "Anh dậy sớm thế?"
Dư Tẫn Thành ngước nhìn cô, thấy sắc mặt cô đã không còn tái nhợt như tối qua, trong lòng an tâm hơn, dịu dàng đáp một tiếng rồi hỏi: "Sáng em muốn ăn gì?"
Minh Kiều thuận miệng: "Ăn gì cũng được."
Cô chú ý thấy bó hoa dại anh tặng tối qua đã được anh chăm chút tưới nước, nhìn tươi mới hơn hẳn. Đống đồ ăn vặt cô ăn dở cũng được dọn dẹp gọn gàng, ngay cả vụn khoai tây trên sofa cũng sạch bóng.
Người đàn ông này thật chu đáo, tỉ mỉ.
Nhưng nghĩ lại thấy có chút ngượng ngùng. Dù sao thì tối qua hai người đã ngủ chung một giường, sáng nay anh lại dậy sớm nấu bữa sáng cho cô.
Quá mập mờ, quá thân mật, giống như một đôi đang yêu.
Chính từ "đang yêu" thoáng hiện lên trong đầu khiến Minh Kiều hơi thất thần, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!