Chương 3: (Vô Đề)

Phương Phi và Hoắc Á gần như lao ra khỏi thang máy, thấy Minh Kiều đang ngồi trong xe, trông vẫn bình an vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Hoa biết chuyện thì cau mày thật chặt: "Rốt cuộc Dư TỔNG bị làm sao vậy? Trông anh ta như cực kỳ ghét em."

Minh Kiều khẽ ừ một tiếng.

"Em từng đắc tội với anh ta à?"

Minh Kiều ngẩng đầu, nghiêm túc nghĩ một lúc: "Không có."

Cũng đúng, với tính cách của Minh Kiều, ít nói, ghét phiền phức, thì ai mà cãi nhau với cô cho được?

Vệ Hoa kết luận: "Dư TỔNG đúng là bị thần kinh."

Hoắc Á và Phương Phi đồng tình. Cả ba thống nhất rằng Dư Tẫn Thành rất ghét Minh Kiều, nên quyết định trong thời gian quay quảng cáo sắp tới sẽ cố hết sức tránh để họ chạm mặt nhau.

Minh Kiều rất sẵn lòng, vì thật sự cô chẳng có chút hứng thú nào với người đàn ông này.

Quản lý và hai trợ lý của cô hoàn toàn yên tâm ở điểm này, Minh Kiều vốn quen với cuộc sống thanh đạm, không vướng bụi trần.

Là một nữ minh tinh hàng đầu, nhan sắc cô đẹp nhất nhì, nhưng tính cách lại "Phật hệ" nhất. Trong các sự kiện hay khi đóng phim, lời tỏ tình nhận được thì nhiều vô kể, nhưng cô chưa từng động lòng với ai. Làm việc rất có chừng mực.

Không hề quá lời khi nói rằng Minh Kiều gần như là hình mẫu lý tưởng của nhiều nam diễn viên trong giới giải trí, nhưng cô lại vô tâm vô phế: không thích tiền, không ham danh lợi, không mê trai đẹp, gần như chẳng có chút theo đuổi nào.

Vệ Hoa thì hài lòng vô cùng, nghệ sĩ như vậy giờ hiếm lắm. Cao hứng, chị dẫn cả nhóm đi ăn ở nhà hàng cao cấp.

Sau khi Minh Kiều rời công ty, Dư Tẫn Thành cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ được là không ổn ở chỗ nào.

Tài liệu trên bàn đọc không vào, anh lấy điện thoại ra, trong lịch sử cuộc gọi có một số lạ.

Anh lưu số ấy lại, ghi tên đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, chỉ là "Minh Kiều".

Chiều anh có một buổi xã giao. Bình thường anh không mang điện thoại bên mình, nhưng hôm nay lại phá lệ. Trợ lý Tằng tất nhiên nhận ra, cảm thấy gần đây tổng giám đốc có gì đó khác lạ, nhưng không dám hỏi.

Nhà hàng Ngọc Hoa Đài.

Đây là nhà hàng sang trọng nhất ở Đông Châu.

Vệ Hoa mời ăn ở đây đúng là một lần phá túi. Phương Phi và Hoắc Á tranh thủ gọi thật ác, khiến Vệ Hoa đau lòng không thôi.

Minh Kiều thì cắt bít tết của mình, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu vang, động tác tao nhã, đẹp mắt, khiến Vệ Hoa nhìn gương mặt đẹp đến mức"hồng nhan thời đại ấy mà lòng mới nguôi ngoai phần nào.

Nhà hàng ở tầng mười, có thể ngắm toàn cảnh Đông Châu, ban đêm còn đẹp hơn nữa.

Minh Kiều đang ngắm ra cửa sổ, bỗng có một người đứng ngay trước bàn.

"Có thể ngồi cùng các bạn không?" Giọng người đàn ông vang lên, dịu dàng kèm ý cười.

Minh Kiều quay đầu, nheo mắt nhìn gương mặt ấy, nghĩ vài giây nhưng không nhớ ra: "… Anh là?"

Hai người theo sau anh ta đều khựng lại.

Trời ạ! Người phụ nữ này lại quên mất anh Cảnh của bọn họ!

Quản lý và trợ lý của Cảnh Dật không biết nói gì.

Nhưng Vệ Hoa cùng hai cô trợ lý thì bình tĩnh lạ thường, đây không phải lần đầu.

Minh Kiều còn có một tật xấu, đó là trí nhớ kém đến mức kinh khủng. Không nhớ chuyện đã đành, đến người cũng không nhớ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!