Nụ cười của cô khiến Dư Tẫn Thành rõ ràng ngẩn ra một thoáng.
Cẩn thận nghĩ lại, đây là lần đầu tiên Minh Kiều cười với anh như vậy, mang theo niềm vui trong sáng, thuần túy, không xen lẫn châm chọc hay đùa cợt, giống như một cô gái bình thường khi nhận được hoa từ một người đàn ông vậy.
Anh nhìn cô, cũng khẽ "ừ" một tiếng.
Bề ngoài trông thì bình thản, nhưng tim đập dồn dập như sấm, chấn động đến mức anh thậm chí cảm giác Minh Kiều cũng có thể nghe thấy. Vành tai anh nóng lên, vội dịch ra xa một chút, không muốn để cô nghe thấy tiếng tim mình.
Minh Kiều chỉ khẽ cười, không chấp cái sự gượng gạo ấy, rồi đi chọn trong tủ một chiếc bình hoa mình thích để cắm hoa vào.
Dư Tẫn Thành vốn đã tránh ánh mắt của cô, cũng không nhận ra cô đã đi xa, đứng nguyên chỗ đó khẽ nói một câu: "Thích là được rồi."
Không có tiếng đáp lại.
Anh ngẩng đầu, thấy cô đang bận rộn sắp xếp bình hoa.
Anh bước đến, nhận lấy bó hoa từ tay cô.
Bó hoa khi mới hái còn tươi tắn, tràn đầy sức sống. Nhưng sau khi bị anh cầm chặt trong tay, trải qua đường núi dài rồi lại lái xe về, đã có chút ủ rũ, mất đi sức sống ban đầu. Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, nhìn thấy Minh Kiều vẫn khẽ cười, chăm chú nhìn hoa, anh cảm thấy áy náy: "Nếu em thích, tôi sẽ tặng em mỗi ngày."
Đôi mắt Minh Kiều khựng lại, hàng mi dài khẽ rung, ngước nhìn anh.
Đôi mắt đào hoa vốn dĩ đã mang nét quyến rũ đa tình, giờ yên lặng nhìn người ta, từng tia phong tình đều lướt qua nơi khóe mắt, chẳng cần làm gì, chẳng cần nói gì, cũng đủ khiến tim anh loạn nhịp.
"Không cần phiền thế đâu." Minh Kiều dịu dàng đáp.
Cô chỉ là không nỡ nói thẳng ra rằng những bông hoa anh vất vả leo núi hái về, thực ra ngoài phố có đầy. Người đàn ông này bận rộn công việc, đến lúc ngồi trong xe cũng tranh thủ ký hợp đồng, đọc tài liệu. Tính cách lại cô độc, lạnh nhạt, làm sao có thời gian chú ý đến mấy khóm hoa trên dải phân cách đô thị, xem đó là loài gì, màu gì?
Cô đưa tay khẽ chạm vào cánh hoa, mỉm cười hỏi:
"Sao lại nghĩ tới chuyện lên núi hái hoa vậy?"
Ánh mắt Dư Tẫn Thành dừng lại trên gương mặt cô, nhìn chằm chằm vài giây, rồi im lặng.
Anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết lý do.
Hôm đó trong nhóm chat "Tổ đội theo đuổi vợ" có người nhắc đến cách này, dù chỉ lướt qua một lần, nhưng anh lại ghi nhớ. Rõ ràng biết là ngốc nghếch, khả năng chẳng có tác dụng gì, nhưng anh vẫn làm.
Từ ngày Minh Kiều trở về, ngày nào anh cũng ăn mặc chỉnh tề, mang theo tâm tình gần như thành kính mà leo núi, đón bình minh, hái hoa đem về.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh leo lên con đường núi dốc như thế, vài lần suýt nữa lạc giữa rừng. Cành lá từng cào rách sơ mi, bùn đất từng làm bẩn giày anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh Minh Kiều nhận được hoa sẽ mỉm cười, mọi thứ đều chẳng đáng gì. Dù cho cho cô có chê cười anh không có mắt thẩm mỹ, chỉ cần chịu nhận, anh cũng thấy vui rồi.
Bây giờ kết quả lại ngoài dự đoán. Anh vừa mừng thầm vì quyết định của mình, vừa ngầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để cô biết, rằng việc nhận hoa này mang ý nghĩa thế nào…
Anh gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ Minh Kiều nhìn mình đầy giễu cợt, rồi nhổ nước bọt, mắng anh "đ* h** s*c".
Minh Kiều nhìn thấy sắc mặt anh càng lúc càng trầm xuống.
Không muốn nói thì thôi chứ, sao phải làm vẻ mặt sầu đời thế?
May mà cô vốn không phải kiểu người hay truy hỏi.
Dư Tẫn Thành thấy cô vào bếp lách cách xoong nồi, thầm thở phào một hơi.
Trong tủ lạnh nhà Minh Kiều còn có nguyên liệu anh mua mang tới, mấy hôm nay Vệ Hoa cũng gửi thêm ít đồ, rất phong phú. Cô chuẩn bị nấu súp, liền hỏi: "Muộn thế này rồi, chưa ăn gì phải không?"
Dư Tẫn Thành khẽ "ừ", cởi áo khoác ngoài. Áo gi
-lê và sơ mi ôm sát dáng người, cúc áo cài chỉnh tề, ẩn hiện đường nét cơ ngực, đôi chân dài thẳng. Chỉ cần đứng tùy ý thôi, cũng đủ sánh với người mẫu nam hạng nhất trên tạp chí thời trang châu Âu. Huống chi, anh vốn dĩ đã tuấn mỹ, cao quý, gương mặt còn có chút lai Tây, khiến khí chất đàn ông càng thêm bức người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!