Minh Kiều cảm thấy đau lưng, cánh tay anh siết quanh người cô quá chặt khiến cô khó thở.
Nụ hôn của người đàn ông rõ ràng rất nhẹ, gần như cẩn trọng, mang theo sự tôn sùng và thương tiếc nhưng Minh Kiều lại thấy nóng rát, vô thức rụt cổ lại.
Từ nãy đến giờ, thật ra cô có một khoảnh khắc thất thần.
Mùi rượu nồng nặc phảng phất, Minh Kiều khẽ thở dài: "Dư Tẫn Thành, anh say rồi."
"Tôi đúng là say, nhưng tôi vẫn nhớ em." Anh thì thầm bên tai cô.
Minh Kiều luôn cảm thấy lời anh mang theo chút uất ức và đau khổ. Nghĩ một lát, cô nói: "Biết là nói thế này chẳng giúp ích gì, nhưng nếu việc thích tôi khiến anh khó chịu đến vậy thì anh có thể từ từ thử xa tôi ra, đừng thích tôi nữa."
Cả người Dư Tẫn Thành bỗng cứng đờ, hơi thở chợt trầm hẳn xuống.
Anh không nói gì nữa, lặng im.
Minh Kiều muốn cử động nhưng vẫn không thoát được, cau mày thì nghe giọng khàn khàn của anh: "Em đừng nói vậy."
Trong khoảnh khắc ấy, dù đang ở trong căn nhà ấm áp, anh lại cảm giác như mình đang đứng giữa con hẻm ẩm lạnh. Gió ngoài cửa sổ thổi vào vốn dịu nhẹ nhưng anh lại thấy rét buốt, toàn thân lạnh lẽo.
Dư Tẫn Thành có thể chấp nhận việc hiện tại cô chưa thích anh, cũng có thể đợi đến ngày cô không còn thích Vân Đàn nữa. Lùi thêm một vạn bước, dù cô mãi không quên được Vân Đàn, anh vẫn có thể cưới cô bất cứ lúc nào.
Anh thực sự rất thích cô, ngày nào cũng muốn ở bên cạnh, gần như từng giờ từng phút đều nhớ đến cô.
Lời của Minh Kiều khiến anh bối rối và hoảng sợ.
Anh đã dần thay đổi, bỏ đi tính khí xấu, cố gắng trở nên dịu dàng, chu đáo, tỉ mỉ.
Nhưng nếu Minh Kiều lại không cho anh thích cô nữa.
Dư Tẫn Thành chỉ cảm thấy tim mình lơ lửng, chẳng tìm được điểm tựa, lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác sợ hãi.
"Em đừng nói thế, tôi…" Anh cúi mắt, nhượng bộ: "Tôi không quậy nữa."
Minh Kiều hơi khựng lại, cũng không nói gì.
Hơn một năm nay, cô thật sự nhìn rõ được sự thay đổi của Dư Tẫn Thành: từ kiêu ngạo, lạnh lùng ban đầu, đến nay biết nghĩ cho cô; từ cao cao tại thượng, đến nay đã bình thản và ôn hòa.
Dù với người khác anh vẫn như trước kia, nhưng với cô thì luôn mang theo vài phần cẩn trọng, điều này Minh Kiều đều nhận ra.
Nhưng chuyện tình cảm không thể vì sự thích hay sự cố gắng của anh mà cô cảm động rồi chấp nhận. Chuyện này cần phải là đôi bên cùng tình nguyện, cùng yêu nhau. Hiện tại, cô chỉ xem anh như một người bạn bình thường, không có tình ý nam nữ. Tuy vậy, cô cũng hiểu hôm nay mình nói vậy là hơi quá đáng.
Cô hạ giọng dịu dàng: "Được rồi, tôi không nói thế nữa. Anh say rồi, buông tôi ra trước, tôi đi nấu chút gì đó giải rượu cho anh."
Lời dịu dàng khiến Dư Tẫn Thành sững lại. Người say không tỉnh táo như thường ngày, nghĩ gì làm nấy. Anh muốn hôn cô, muốn yêu thương cô, nên lại cúi gần hơn, hôn lên d** tai cô.
Minh Kiều nghiêng đầu né nhưng không kịp, nụ hôn ẩm ướt rơi lên d** tai và vành tai cô. Dù là cô gái mặt dày, cũng không chịu nổi kiểu hôn mập mờ này của một người đàn ông. Cô vừa đẩy vừa giãy, vừa cảnh cáo: "Dư Tẫn Thành!"
Anh nhìn dáng vẻ cô cố gắng vùng vẫy, liền dừng lại.
Anh dỗ dành: "Xin lỗi, tôi không kiềm được."
Mặt Minh Kiều hơi đỏ, trừng anh một cái: "Mau buông ra."
Chẳng có chút dữ dằn nào, Dư Tẫn Thành chỉ thấy toàn là ngượng ngùng.
"Mặt em đỏ lên trông thật đẹp." Cái chất lưu manh vừa nổi lên là khó mà kìm. Anh xoay cô lại, ôm chính diện: "Ôm thêm mười giây nữa."
"Không được." Minh Kiều cau mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!