Bây giờ tình thế có chút đảo ngược.
Là con gái, vậy mà Minh Kiều lại bình tĩnh tự nhiên.
Dư Tẫn Thành bề ngoài vẫn như không, nhưng chỉ có anh mới biết tim mình đang đập nhanh thế nào.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô nhìn anh, nhìn đến mức cả người anh nóng ran, cổ họng khô khốc, không thốt nổi một lời.
Trước đây, khi nghĩ rằng Minh Kiều muốn quyến rũ mình, anh luôn cảm thấy mình nắm thế chủ động. Nhưng giờ hiểu ra rằng Minh Kiều không thích mình, còn bản thân thì lại si mê cô, mỗi lần đối diện cô, Dư Tẫn Thành đều không tránh khỏi căng thẳng.
Cô là một cô gái thông minh, dễ dàng nhìn thấu trò của anh. Với những chuyện sắp xảy ra, anh đã ôm ấp mong chờ và tưởng tượng từ lâu, vì vậy từng cử chỉ đều hơi gượng gạo.
Chiếc áo choàng tắm trên người anh, đương nhiên là cố tình mặc.
Người đàn ông đứng thẳng tắp ở đó, chuẩn bị cởi áo.
Minh Kiều hơi nghi hoặc nhìn anh. Chỉ là thay quần áo thôi, sao cứ thấy tên đàn ông này ánh mắt càng lúc càng sâu, hơi thở càng lúc càng nặng, ánh mắt lại cứ lảng đi?
Có bệnh.
Cô mặc kệ, mở tủ áo của anh, tiện tay lấy ra một chiếc sơ mi, đi đến trước mặt anh, ướm thử. Ngón tay vô tình chạm vào vai anh, nhiệt độ lạnh lạnh của cô khiến Dư Tẫn Thành cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Anh như ngừng thở, im lặng nhìn cô.
Minh Kiều ngẩng đầu nhìn: "Sao thế?"
"Không… không sao." Anh máy móc quay đi.
Khi cô cúi mắt xuống lần nữa, ánh mắt anh lại trở về trên gương mặt cô.
"Ngài Dư, lại lén nhìn tôi à?" Cô gái vừa chọn đồ cho anh vừa nói giọng lười nhác.
Dư Tẫn Thành chậm rãi dời mắt: "Không có."
Câu trả lời nghe thì bình tĩnh, nhưng hai giây sau, ánh mắt lại trộm liếc về phía cô, chăm chú nhìn.
Vài phút sau, Minh Kiều chọn xong một bộ đồ cho anh.
"Nhắm mắt lại." Cô nói.
Anh hơi sững: "Tôi nhắm?"
"Bảo nhắm thì nhắm."
Dư Tẫn Thành cũng không cãi, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Không còn thị giác, thính giác như nhạy hơn, thậm chí khứu giác cũng rõ rệt hơn.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của Minh Kiều, như đang đến gần hơn, và ngửi thấy mùi hương trên người cô, giống một loài hoa không tên, thanh nhã, nhạt nhẹ, từ xa đến gần.
Anh đoán, chắc giờ Minh Kiều đang đứng trước mặt mình, chuẩn bị giúp mình cởi áo.
Quả thật, Minh Kiều đang đứng trước mặt anh, ánh mắt bình thản quan sát người đàn ông trước mắt.
Phía dưới quấn khăn tắm, nửa thân trên vai rộng eo hẹp, cơ bụng rõ ràng, đang nhắm mắt thở dồn dập. Nếu bỏ qua gương mặt đẹp trai, Minh Kiều thật sự thấy anh giống như một con chó Golden Retriever ngoan hiền.
Nghe tiếng thở hỗn loạn, cô chẳng cần đoán cũng biết người này lại đang tưởng tượng linh tinh.
Minh Kiều nhìn thấu tất cả, nhưng cố tình không động tay, cho anh đủ không gian tưởng tượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!