Sau một thoáng sững sờ ngắn ngủi, Dư Tẫn Thành không hề trách móc Minh Kiều, ngược lại còn tiếp nhận tình huống rất tự nhiên.
Minh Kiều thấy anh cởi khuy áo vest, gấp gọn gàng đặt lên ghế sofa, rồi chậm rãi tháo khuy tay áo sơ mi, bắt đầu xắn tay áo lên.
Cô khẽ bĩu môi, thật lắm thủ tục, chẳng phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Sao mà rườm rà thế?
Cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy thứ gì vừa tay, liền dứt khoát cầm túi xách của mình ném thẳng, trúng ngay vào khuôn mặt béo núc ních của Lâm Sơn.
Dù sao chuyện ông ta và vợ là bà Lâm ngoại tình đã ầm ĩ khắp nơi, cổ phiếu công ty rớt thảm, tập đoàn Danh Thế của bố cô đang chuẩn bị thâu tóm Lâm thị. Chỉ vài ngày nữa, Lâm Sơn sẽ phá sản, thành chó mất nhà. Giờ mà không nhân cơ hội đánh cho hả giận thì còn đợi đến bao giờ?
Dư Tẫn Thành không ngờ Minh Kiều lại ra tay trước, hơi khựng lại một chút.
Thật ra anh vốn chẳng hay đánh nhau. Từ khi sinh ra, mọi thứ quanh anh đều vận hành theo trật tự, cuộc đời đã vạch sẵn đường đi.
Từng bước trưởng thành, anh dường như là hình mẫu của hai chữ "quý tộc", sống máy móc, làm việc máy móc, tình cảm cũng máy móc.
Nhưng hơn một năm qua, từ khi gặp Minh Kiều, anh đã thay đổi rất nhiều, những thay đổi mà trước đây, anh sẽ cho là hoang đường.
Cô luôn liên tục làm mới nhận thức của anh, thậm chí khiến anh xây dựng lại một thế giới quan mới.
"Ngây ra làm gì? Chưa bao giờ đánh nhau à?" Minh Kiều liếc anh.
Dư Tẫn Thành im lặng.
Hồi nhỏ, quanh anh luôn có quản gia và vệ sĩ riêng, an toàn được bảo đảm tuyệt đối. Lớn lên, có tiền và địa vị, lại càng không ai dám gây chuyện.
Những lần hiếm hoi anh đánh nhau chỉ là với mấy con chó Golden Retriever mà nhà nuôi…
Chắc đánh với người cũng giống với đánh với chó thôi nhỉ?
Ánh mắt anh trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
Bên kia, Lâm Sơn nhìn thấy dáng vẻ này thì chết cũng không tin vị tổng giám đốc này chưa từng đánh nhau. Trong mắt ông ta, với khí chất lạnh lùng bá đạo như vậy, chắc phải là kiểu đánh khắp thiên hạ không đối thủ mới đúng.
Vì thế, khi thấy Dư Tẫn Thành hơi cau mặt, ông ta run lẩy bẩy, lùi từng bước, mỡ mặt cũng rung theo, giọng run rẩy: "Dư tổng… chuyện này không liên quan đến ngài đâu! Chúng ta là đối tác mà, Dư tổng…"
Dư Tẫn Thành kéo lỏng cà vạt, siết chặt nắm đấm rồi lao thẳng tới.
Lâm Sơn kêu lên một tiếng, bị anh quật ngã xuống đất. Tiếp theo là những cú đấm như mưa giáng xuống mặt ông ta, mà trên bụng tròn lẳn của ông ta còn có một người đàn ông cao lớn ngồi chễm chệ.
Lâm Sơn thở không nổi, suýt ngất vì nghẹt thở. Nỗi đau không đáng sợ bằng khoảnh khắc Dư Tẫn Thành xô mạnh ông ta ngã xuống, cảm giác nghẹt thở ấy xộc thẳng lên não, suýt tiễn ông ta đi gặp Diêm Vương.
Minh Kiều: "………"
Chuyện này khác xa tưởng tượng của cô.
Cô nghĩ, một soái ca đánh nhau chắc sẽ là một cảnh tượng đẹp mắt, nào là đường nét cơ bắp săn chắc, nào là hormone nam tính bùng nổ.
Nhưng không ngờ, Dư Tẫn Thành vừa xông lên đã đè thẳng Lâm Sơn xuống, ngồi lên bụng ông ta mà đấm tới tấp?
Chẳng phải chính anh vừa bảo đánh nhau thì để đàn ông lo sao?
Cái tư thế này, cái khí thế này, thà để cô tự ra tay còn hơn.
Minh Kiều thật lòng thở dài.
Dĩ nhiên, tuy tư thế đánh không đẹp, nhưng hiệu quả thì khỏi bàn. Dưới đòn tấn công kết hợp cả nắm đấm và trọng lượng cơ thể, Lâm Sơn nhanh chóng thoi thóp.
Nhưng đôi khi, bản năng sinh tồn của con người rất mạnh mẽ, bất kể là ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!