Chương 24: (Vô Đề)

Minh Kiều cúi mắt liếc nhìn bàn tay đang đặt ở vạt áo mình, hơi ngẩn ra.

Nhân lúc cô không chú ý, Dư Tẫn Thành lấy con dao trong tay cô: "Con gái đừng nghịch cái này, lỡ bị thương thì sao."

Minh Kiều liếc qua đống rau trong bếp: "Vậy mấy thứ này đều do anh làm à?"

"Ừ." Anh đáp khẽ.

Minh Kiều khựng lại: "Để tôi gọi người vào giúp."

Nói xong liền định quay người ra ngoài, lại bị Dư Tẫn Thành giữ lại, sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Đừng gọi Vân Đàn, tôi làm được."

Xem ra người đàn ông này thật sự coi Vân Đàn là tình địch rồi.

Minh Kiều nhướng mày: "Yên tâm, anh ấy chẳng biết nấu ăn đâu. Tôi gọi chị Vệ và trợ lý qua."

Nhắc đến Vân Đàn, giọng cô tự nhiên mang theo sự thân mật, khác hẳn khi đối diện với Dư Tẫn Thành.

Dư Tẫn Thành từng nghĩ đến đủ khả năng, từng nghĩ Minh Kiều có thể thích Vân Đàn, nghĩ đến cảnh họ ở bên nhau, nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra giữa họ, thậm chí còn ghen vì Vân Đàn quen Minh Kiều từ mấy năm trước.

Nếu… nếu người gặp cô đầu tiên là anh.

Có lẽ giờ mọi chuyện đã khác.

Bàn tay đang giữ cánh tay Minh Kiều của anh siết chặt hơn, kéo cô lại gần, ép sát vào bồn rửa.

Người đàn ông cúi mắt, ánh nhìn khóa chặt gương mặt cô.

Minh Kiều uể oải lên tiếng: "Sao, lại muốn giở trò cưỡng hôn à?"

"Có chút." Yết hầu anh khẽ chuyển động, thành thật trả lời.

Minh Kiều nhướng mày, đúng là thật thà ghê.

Cô phát hiện một điểm thú vị, người này trông thì lạnh nhạt cao ngạo, thực ra không biết nói dối, làm gì cũng thẳng thắn, đúng kiểu tư duy của thẳng nam.

Theo một nghĩa nào đó, kiểu đàn ông này còn tốt hơn loại miệng toàn lời hoa mỹ, nhưng cho dù loại nào, Minh Kiều cũng chẳng hứng thú.

Cô đưa một ngón tay chống vào ngực anh, đẩy ra một chút: "Tôi không đồng ý với hành vi này, quá thiếu lịch sự. Buông tôi ra trước."

Anh im lặng nhìn cô vài giây, cúi đầu tiến lại gần. Minh Kiều vẫn đứng yên, chẳng tin anh dám hôn thật.

Nhưng cô cũng phải thừa nhận, Dư Tẫn Thành đẹp trai hiếm thấy, ngay cả trong giới giải trí cũng khó ai sánh bằng. Với khuôn mặt anh tuấn như vậy ở sát trước mắt, ít cô gái có thể cưỡng lại được.

Đôi mắt anh dài, sáng và ôn hòa, giọng trầm khàn: "Tôi không hôn."

"Ừ." Minh Kiều đáp.

Khóe môi anh khẽ nhếch, nhưng nụ hôn lại rơi xuống giữa chân mày cô, rất nhẹ, mang theo sự dịu dàng và trân trọng.

Minh Kiều sững lại, cau mày: "Không phải nói không hôn sao?"

Dư Tẫn Thành buông cô ra, ngón tay lướt nhẹ qua môi cô, mỉm cười: "Không hôn ở đây, nhưng có thể hôn chỗ khác."

Thì ra đàn ông thật thà cũng chẳng thật thà lắm, quả nhiên quạ nào cũng một màu.

Minh Kiều hừ lạnh: "Quan hệ của chúng ta hình như chưa đến mức tùy tiện hôn nhau."

Dư Tẫn Thành "Ừ" một tiếng, không phủ nhận: "Vậy tôi xin lỗi. Xin lỗi nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!