Chương 21: (Vô Đề)

Tâm trí Minh Kiều bị treo máy một lúc lâu.

Cô cảm nhận được sự không kìm nén và cả sự dịu dàng, cẩn trọng từ người đàn ông ấy. Có lẽ đúng như anh nói, anh thực sự thích cô.

Điều này thật ra hơi vượt ngoài dự đoán của Minh Kiều.

Cô vẫn nghĩ sự "thích" của Dư Tẫn Thành chẳng qua chỉ xuất phát từ hứng thú nhất thời.

Bởi từ khi bước chân vào giới này, cô đã gặp đủ hạng người, vô số đàn ông tìm đủ lý do kỳ quặc để bao dưỡng cô. Còn tình yêu ư?

Ai cũng biết đó là một thứ xa xỉ.

Vì thế chẳng ai dám mở miệng nói ra.

Nhưng nghĩ kỹ lại, từ lúc quen nhau đến giờ, Dư Tẫn Thành chưa từng làm điều gì tổn thương cô, ngược lại là bảo vệ và quan tâm nhiều hơn.

Mang theo tâm trạng phức tạp như vậy, Minh Kiều mạnh tay đẩy Dư Tẫn Thành ra.

Cả hai đều thở một cách gấp gáp.

Anh vẫn không lùi lại nửa bước, giữ nguyên tư thế như muốn giam cô trong vòng tay, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu gương mặt gần như yêu mị của cô gái.

Cô quá yêu kiều, giống như trái cấm, chỉ khi nếm qua mới biết mùi vị ấy thấm tận xương tủy.

Ánh mắt anh dần trở nên sâu hun hút, dừng lại ở bờ môi đỏ mọng của cô, cúi đầu muốn hôn thêm lần nữa.

Minh Kiều hơi nghiêng sang một bên, cười mà như không: "Dư tổng, xin tự kiềm chế một chút."

Anh khựng lại: "Em không thích à?"

Minh Kiều: "?"

Tự tin ở đâu ra mà nghĩ cô sẽ thích chứ?

Cô đưa tay đẩy anh: "Anh đứng dậy trước đi."

Anh nắm lấy bàn tay cô, khẽ siết lại, bao trọn đôi tay mảnh mai ấy.

Cô liếc xuống động tác của anh: "Làm gì vậy?"

Trong lòng bàn tay, anh nhẹ nhàng bóp một cái.

Anh ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo chăn đắp cho cô, rồi nói: "Tôi rất vui."

Minh Kiều cố nhịn để không phải trợn mắt.

Sàm sỡ được thì tất nhiên là vui rồi.

Chỉ là hiện tại cô đang phải ở nhờ nhà người ta, một nụ hôn coi như trả tiền thuê đi.

Cô rút tay lại: "Dư tổng nên về ngủ sớm đi."

Nghe vậy, giữa chân mày anh hơi nhíu lại, nghĩ rằng cô không quen, nên cũng không ép cô thay đổi cách xưng hô.

Anh chỉ khẽ "Ừ" một tiếng.

Anh đứng dậy ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu sau lại quay lại, mang theo một cốc sữa nóng: "Khát thì uống cái này, sẽ dễ ngủ hơn."

Cô mỉm cười: "Cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!