Chưa kịp để Minh Kiều đẩy ra, Dư Tẫn Thành đã buông tay.
Người đàn ông cụp mắt nhìn chiếc váy cô đang mặc, màu xanh ngọc, làm nổi bật làn da trắng như ngọc của cô, cực kỳ tinh xảo. Có lẽ vì đôi má còn đang ửng hồng, nên lại tăng thêm vài phần kiều mị.
Hàng mi dài của cô khẽ run, như quét qua tim anh một cái, khiến yết hầu anh căng lại, ngón tay không kìm được lướt qua mi mắt cô, chạm nhẹ nơi đuôi mắt.
Minh Kiều ngẩng lên nhìn anh: "Dư tổng?"
Dư Tẫn Thành khẽ "Ừm" một tiếng, rồi dời ánh mắt đi, hai tay đút vào túi quần, giọng có vẻ thản nhiên: "Váy rất đẹp."
Minh Kiều có chút nghi hoặc nhìn anh.
Cô luôn cảm thấy hôm nay Dư Tẫn Thành có gì đó khác lạ.
"Nếu tôi không sao rồi, chẳng phải anh nên về sao?"
Ánh mắt Dư Tẫn Thành chợt thu lại, không đáp.
Minh Kiều nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không có ý quyến rũ anh đâu, khoá kéo thật sự bị hỏng."
Cô cho rằng người đàn ông này lại đang tưởng tượng ra kịch bản cô cố tình quyến rũ anh.
Cái ôm vừa rồi khiến trái tim Dư Tẫn Thành như lơ lửng tận mây, chưa kịp đáp xuống, và anh vốn không hề nghĩ đến điều Minh Kiều vừa nói. Anh chỉ nói: "Tôi không nghĩ vậy."
Minh Kiều nhướng mày, hiếm thật đấy.
Vị hoàng đế của mấy màn tưởng tượng hôm nay lại không tưởng tượng nữa.
Cô chỉ "Ồ" một tiếng, rồi chân trần bước đến bàn, pha một ly cà phê mang đến cho anh: "Vừa rồi thật xin lỗi, coi như bồi tội, uống xong rồi đi nhé."
Dư Tẫn Thành nhìn cô một lúc, ánh mắt rơi vào ly cà phê, lông mày khẽ nhíu lại.
Minh Kiều cũng liếc xuống: "Sao? Không quen uống cà phê hoà tan à?"
"Em nóng lòng muốn tôi đi đến thế sao?"
Nếu nghe kỹ sẽ nhận ra chút ấm ức trong câu nói của anh, nhưng Minh Kiều cố tình phớt lờ, bình thản gật đầu: "Đúng, nóng lòng lắm."
Dư Tẫn Thành: "…"
"Tại sao?"
"Vì chúng ta là người ở hai thế giới khác nhau. Dư tổng, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, chỉ muốn yên ổn đóng phim, không muốn dính dáng đến người như anh."
Dư Tẫn Thành nhìn cô vẫn cầm ly cà phê, liền nhận lấy, ngồi xuống uống một ngụm: "Đó không phải là lời thật lòng của em."
"Anh muốn nghe thật lòng sao?"
"Ừ."
Minh Kiều ngồi xuống đối diện anh, nhìn người đàn ông tuấn mỹ, cao quý trước mặt: "Vì tôi không thích anh, không muốn tiếp xúc nhiều."
Cô mỉm cười nói ra những lời như dao đâm thẳng vào tim anh, vẻ hờ hững như không có gì.
Dư Tẫn Thành im lặng thật lâu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Minh Kiều mặc kệ, ôm con mèo đang cuộn tròn trên sofa, khẽ vuốt lông nó, dáng vẻ lười biếng như một quý tộc thời trung cổ.
Cô luôn có cái khả năng này, khiến người ta phát điên, có thể lạnh lùng như băng, coi người khác như không tồn tại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!