Dư Tẫn Thành tăng thêm khoản đầu tư, tin này vừa truyền đến tai Tưởng Dạ, anh ta hứng thú nhướng mày: "Xem ra ông anh tôi lần này thật sự động lòng rồi, ngay cả chuyện của cô gái nhà người ta cũng quản đến mức này."
Nhưng chuyện này với anh thì trăm lợi không hại: một là có thêm vốn đầu tư, hai là có thể giải quyết mấy cảnh thân mật của Minh Kiều. Dù anh không thích cô sâu đậm như Dư Tẫn Thành, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy cô ríu rít với đàn ông khác.
Trợ lý báo cáo tin tức mới nhất: "Nghe nói tổng giám đốc của Hoa Dạng Giải Trí, Vân Đàn, cũng về nước rồi."
Tưởng Dạ bật ra tiếng "ồ", "Ngay cả anh ta cũng về sao? Tôi nghe nói anh ta chính là sugar daddy đứng sau lưng Minh Kiều. Không biết so với Dư Tẫn Thành thì ai mới thật sự giành được trái tim mỹ nhân."
Trợ lý hỏi: "Vậy… Tưởng tổng thì sao?"
"Tôi à?" Tưởng Dạ cười khẩy: "Cứ để họ tranh trước đi, tôi sẽ không chen vào."
Nói đến mức độ thích Minh Kiều, Tưởng Dạ nhiều lắm chỉ là có hứng thú, giống như đối với món đồ chơi mới lạ thì thấy tò mò thôi, chứ bảo anh ta thật sự để tâm thì không.
Ban đầu anh ta tiếp cận Minh Kiều cũng là vì Dư Tẫn Thành. Nói chung, hễ dính đến Dư Tẫn Thành thì anh phải nhúng tay, tuyệt đối không để đối phương được như ý.
Kịch bản 《Phục Quốc》 lần trước anh đã cho Dư Tẫn Thành xem và bàn qua, nhưng anh từ chối đầu tư.
Vậy mà sau khi anh mời Minh Kiều vào vai, ông anh kia lại bất chấp mọi thứ chạy đến rót vốn. Quả thật phải thừa nhận, tình yêu đúng là thứ dễ khiến người ta mất lý trí.
—
Bên kia, Vệ Hoa ra sân bay đón Vân Đàn.
Anh từ sân bay bước ra, sau lưng có hai vệ sĩ theo sát. Thêm vào dáng vẻ cao lớn, khí chất bất phàm, anh lập tức thu hút không ít ánh mắt của bao cô gái.
Vệ Hoa đứng tại chỗ cảm thán: dung mạo của ông chủ nhà mình đúng là không chê vào đâu được, giá mà tự mình ra mắt thì hơn, việc gì phải mở công ty giải trí. Không chỉ vậy, gia thế tốt, phẩm chất cũng tốt.
Nhưng nhớ đến những lời đồn thỉnh thoảng vang lên trong công ty về tin đồn của anh ấy và Minh Kiều, Vệ Hoa lại tỉnh táo hơn: yêu đương nơi công sở không ổn đâu, huống hồ nhà họ Vân đâu phải dạng vừa. Nếu Minh Kiều mà gả vào đó thì e là phải chịu không ít khổ.
Vân Đàn nhìn thấy Vệ Hoa, khóe môi hơi nhếch: "Lâu rồi không gặp."
Vệ Hoa lễ phép đáp: "Đúng là đã lâu không gặp, Vân tổng vẫn khỏe chứ?"
"Tốt cả."
Ngừng một chút, anh ấy hỏi: "Minh Kiều đang quay phim à?"
"Vâng, gần đây nhận một dự án lớn, vào đoàn cũng được một thời gian rồi nên hôm nay không đến đón được. Đợi vài hôm nữa tôi đưa cô ấy đến gặp anh."
Mọi người rời sân bay, vệ sĩ mở cửa xe cho Vân Đàn, anh ngồi vào, giọng mang theo ý cười: "Cũng được, tôi cũng có chút muốn gặp em ấy rồi."
Vệ Hoa hơi khựng lại.
Thái độ này là sao đây?
Cô bắt đầu thấy khó hiểu, cảm giác nữ nghệ sĩ nhà mình dạo này như đang vận đào hoa, ai cũng quan tâm đặc biệt đến cô ấy.
Vệ Hoa vẫn đứng ngoài xe, chưa lên. Vân Đàn liếc cô: "Sao không lên?"
Vệ Hoa hơi ngại ngùng: "Hay là tôi đi xe khác?"
"Không cần, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Thật ra Vệ Hoa hơi sợ ông sếp trực tiếp này. Dù hai người đã làm việc cùng nhiều năm và phần lớn thời gian anh cũng khá dễ gần, nhưng mỗi khi ở cạnh vẫn có một áp lực khiến cô hơi khó thở.
Trên xe, chủ đề phần lớn xoay quanh Minh Kiều. Vân Đàn hỏi thăm tình hình của cô trong năm qua, cả những mối dây dưa gần đây với Dư Tẫn Thành và Cảnh Dật, sau đó im ắng hẳn.
Vệ Hoa chịu không nổi bầu không khí kỳ quái, liếc trộm anh một cái, thấy ánh mắt anh sâu thẳm khác thường, bèn gượng nói: "Thật ra hai chuyện đó không phải lỗi của Minh Kiều, cô ấy rất ngoan, chỉ là Dư tổng và Cảnh Dật làm việc không biết chừng mực."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!