Chương 17: (Vô Đề)

Thông thường, từ lúc hai người quen biết, thấu hiểu nhau, đến yêu đương rồi kết hôn, đó là một quá trình giàu tính nghi thức và thể hiện trách nhiệm trong tình cảm.

Thế nhưng, tư duy của Dư Tẫn Thành lại chẳng giống người thường, Minh Kiều hoàn toàn không hiểu nổi.

Hai người họ không thân, thậm chí có thể coi là xa lạ.

Tổng cộng cũng chỉ gặp vài lần, mà lần nào cũng không thể gọi là vui vẻ hay bình thường. Trong mắt Minh Kiều, cô chỉ đơn giản coi Dư Tẫn Thành là một thương nhân thành đạt.

Anh trẻ tuổi, tài giỏi, địa vị không tầm thường.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Minh Kiều sẽ thích anh.

Nhìn dáng vẻ vị tổng giám đốc này, ngay cả chuyện cầu hôn cũng làm như đang bàn chuyện làm ăn, sai chỗ, sai thời điểm, hoàn toàn là hành vi bốc đồng.

Trong lòng Minh Kiều khẽ "chậc" một tiếng, hoặc là đầu anh bị cửa kẹp, hoặc là bị lừa đá trúng.

Thực tế, việc cầu hôn này đúng là quyết định bộc phát của Dư Tẫn Thành.

Ban đầu, anh chỉ định xác nhận xem cảm xúc của mình đối với Minh Kiều là gì. Nhưng khi thấy cô đứng trước mặt, anh đã chắc chắn rằng, anh rất muốn có được cô.

Đúng vậy, là có được.

Một loại cảm giác chiếm hữu bất ngờ, có lẽ đã âm thầm ẩn náu từ lâu.

Anh muốn thấy bản thân mình trong đôi mắt cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn hôn cô thật sâu, muốn in dấu ấn của mình lên người cô.

Về câu trêu chọc ban nãy của Minh Kiều, Dư Tẫn Thành không để trong lòng. Nếu cô đã được định sẵn là vợ anh, thì việc bị cô mắng vài câu cũng chẳng sao. Sự lịch thiệp tối thiểu này, anh vẫn có.

Có lẽ vì ánh mắt của Dư Tẫn Thành quá mức sâu thẳm và nóng rực, Minh Kiều nổi cả da gà, nghi ngờ sâu sắc rằng người đàn ông này lại đang có ý đồ gì đó với mình.

Nhìn cái ánh mắt chằm chằm kia.

Giống như muốn nuốt chửng cô, ăn sạch sẽ, không để sót gì.

Minh Kiều cau mày, lùi lại một bước: "Dư tổng, nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi xin phép lên trước."

Ánh mắt Dư Tẫn Thành hơi sẫm lại: "Em cho rằng tôi cầu hôn em không phải là chuyện quan trọng sao?"

Cảm ơn nhé, cô thật sự không thấy vậy.

Ít nhất, cô chẳng hề cảm động hay thấy lãng mạn chút nào.

Chỉ cảm nhận rõ rệt sự cao ngạo và cái cảm giác ưu việt vô cớ từ đối phương.

Ai mù mới đi đồng ý lời cầu hôn này?

Dĩ nhiên, Minh Kiều cũng hiểu, chuyện này nên nói thẳng thì hơn, ai biết lần sau anh lại chơi chiêu gì nữa?

Cô kéo lại chiếc khăn choàng trên vai, ngẩng đầu nhìn anh, thu bớt vẻ lười nhác, nghiêm túc và rõ ràng nói: "Dư tổng, tôi không hề có chút hứng thú nào với anh. Vì vậy, lời cầu hôn của anh, tôi từ chối."

Không vòng vo, không dây dưa, thậm chí có chút mất kiên nhẫn. Một lần nữa, Dư Tẫn Thành thấy rõ trong mắt cô là sự chán ghét không che giấu.

Anh lặng lẽ nhìn cô.

Minh Kiều nghĩ anh sẽ tức giận, nổi nóng, nhưng không, nét mặt anh vẫn bình thản, chỉ là ánh mắt có chút tối tăm khó đoán, còn lại mọi thứ vẫn như thường.

Cô thấy yên tâm hơn, nói một tiếng "tạm biệt" rồi xoay người bỏ đi.

Về phòng, cô thấy Hoắc Á đang áp sát cửa sổ nhìn xuống dưới. Minh Kiều hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!