Thái độ của Minh Kiều nằm ngoài dự đoán của Dư Tẫn Thành.
Anh nghĩ, chỉ cần mình chủ động đề nghị, cô hẳn sẽ vô cùng vui mừng, thậm chí còn xúc động đến rơi nước mắt.
Nhưng từ ánh mắt mỉa mai ấy, anh lại đọc ra được sự chán ghét dành cho mình?
Chuyện đó có thể sao?
Không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, chỉ thấy nơi ngực hơi nặng nề, thậm chí kèm theo một chút đau nhói sắc lạnh.
Sau khi Minh Kiều rời đi, Dư Tẫn Thành ngồi trong xe hút mấy điếu thuốc, khóe môi nhếch thành một nụ cười lạnh khó đoán, rồi lái xe về nhà.
Những ngày sau đó anh lại trở về nhịp sống phẳng lặng như trước khi gặp Minh Kiều, một vũng nước chết, xung quanh toàn là cổ phiếu, quỹ đầu tư, giấy tờ và các buổi xã giao, cùng những cuộc họp bất tận.
Không phải là không có phụ nữ tiếp cận, chỉ là anh không phải kiểu người dễ gần, tật xấu đầy rẫy. Mắc bệnh sạch sẽ, ghét mùi nước hoa, không thích tiếng giày cao gót, chán ghét mọi kiểu phụ nữ làm bộ làm tịch, và đặc biệt là cực kỳ ghét kiểu yêu kiều lẳng lơ như hồ ly tinh.
Trợ lý Tằng và mấy trợ lý khác từng thì thầm với nhau, với mức độ chán ghét phụ nữ như thế, họ còn nghi ngờ anh có khi thích đàn ông, hoặc vốn dĩ là người vô cảm.
Thế rồi Minh Kiều xuất hiện, trùng hợp lại chính là kiểu phụ nữ mà anh ghét nhất.
Lúc đại hội cổ đông bầu chọn gương mặt đại diện, khi nhìn thấy ảnh của Minh Kiều, trợ lý Tằng đã nghĩ: Xong rồi, kiểu này ông chủ chắc chắn sẽ loại.
Kết quả bị tát một cái đau điếng vào mặt.
Sau đó, khi thấy hai người tiếp xúc, trợ lý Tằng lại nghĩ, người gì mà lười nhác, trên dưới toát ra toàn vẻ quyến rũ lười biếng thế kia, làm sao lọt vào mắt tổng giám đốc Dư?
Kết quả, lại ăn thêm một cái tát nữa.
Anh tận mắt thấy tổng giám đốc Dư không chỉ để cô lọt vào mắt, mà còn để cô vào tận tim. Ngoài mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng thực tế thì cái gì cũng muốn quản, một ngày không thấy cô là cả người bứt rứt khó chịu.
Nực cười hơn là, rõ ràng bản thân thích cô đến chết đi sống lại, vậy mà cứ tự ảo tưởng rằng cô đang tìm cách quyến rũ mình.
Trợ lý Tằng theo ông chủ bao năm, hiểu rõ mặt mũi của ông lớn hơn trời, nên không bao giờ dám nói thẳng, chỉ ẩn ý nhắc khéo vài lần.
Nhưng tổng giám đốc Dư đúng kiểu cứng đầu.
Cho đến một ngày, anh nhận ra ông chủ càng lúc càng lạnh lẽo u ám, khó chiều hơn trước, mới mạnh dạn đoán:
Cái này… chẳng lẽ bị đá rồi?
Với phong cách của cô Minh, khả năng đó đúng là rất cao!
Quả nhiên, sau khi dò hỏi nhờ sự trợ giúp của hai trợ lý Hoắc Á và Phương Phi, anh mới biết, đúng là bị từ chối thật.
Tự nhiên lại thấy thương hại ông chủ.
Dù ngoài mặt lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế là một trai zin chính hiệu, cả đời chưa từng yêu đương, suốt ngày chỉ biết làm ăn, không hề có thú vui giải trí. Nếu không nhờ gương mặt đẹp trai, trợ lý Tằng đôi khi còn nghi ông chủ là người tiền sử ở hang núi, sao lại có thể vô dục vô cầu đến vậy.
Thế nên anh quyết định, phải giúp ông chủ một tay.
Khi mang tài liệu mới vào phòng, anh ta thử dò hỏi: "Dư tổng, bên đoàn làm phim nói cần trao đổi trực tiếp với cô Minh về một số chi tiết bộ phim, ngài có muốn hẹn cô ấy không?"
Có lẽ đã mấy ngày không nghe thấy cái tên "Minh Kiều", Dư Tẫn Thành hơi khựng lại tay, ánh mắt vẫn bình thản như không có gì.
Trợ lý Tằng lén liếc, đoán không ra tâm trạng.
Rồi nghe giọng lạnh nhạt của ông chủ vang lên: "Không cần."
Anh cúi đầu ký vào tài liệu: "Tài nguyên đã cho rồi, có dùng hay không là do nhóm của họ quyết định, vội gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!