Chương 12: (Vô Đề)

Không khí như ngưng đọng trong một khoảnh khắc.

Trợ lý Tằng đang lái xe cũng không dám thở mạnh.

Dư Tẫn Thành yên lặng quan sát cô, trong đôi đồng tử đen láy phản chiếu gương mặt hơi mất kiên nhẫn của Minh Kiều. Cô lại dịch người sang bên cạnh, cách anh xa hơn một chút.

Người đàn ông thấy thế, sắc mặt hơi trầm xuống, đường viền môi mím chặt lộ rõ tâm trạng rất tệ.

Điều khiến trợ lý Tằng bất ngờ là, đóa hoa lạnh lùng vốn luôn kiêu ngạo của họ sau khi bị nói móc lại chẳng hề phản bác lấy một câu. Ngoài khí thế càng lạnh lẽo ra, anh lại rất ngoan ngoãn ngồi trong xe, không nói thêm gì nữa.

Từ gương chiếu hậu, trợ lý Tằng liếc nhìn Minh Kiều, trên mặt cô gái ấy vẫn còn vương chút giận, hoàn toàn không thèm để ý phản ứng của sếp anh.

Anh mạo hiểm đoán, chẳng lẽ tổng giám đốc Dư biết mình chọc cô gái tức giận, nên mới im lặng thế này?

Thật không hợp với tính cách thường ngày.

Bình thường tổng giám đốc Dư tuy lạnh nhạt nhưng một khi nói mỉa thì cũng chẳng nể ai.

Chậc chậc, giờ lại bị thuần phục đến mức này.

Trợ lý Tằng chỉ biết thầm bái phục.

Quả nhiên, tình yêu khiến con người mất lý trí.

Dư tổng cũng có ngày hôm nay.

Quán ăn họ đến là Ngọc Hoa Đài.

Khi tới nơi, Minh Kiều là người mở cửa xe trước. Có lẽ vì cú chạm vừa rồi của Dư Tẫn Thành nên cô cố tình giữ khoảng cách với anh.

Ba người vừa bước vào, tầng năm đã được bao trọn sảnh, gần như kín người. Vừa thấy bóng dáng Dư Tẫn Thành, gần như tất cả đều đồng loạt đứng dậy.

Vệ Hoa vẫy tay gọi Minh Kiều. Đạo diễn cũng ngồi cùng bàn, mỉm cười với Dư Tẫn Thành: "nếu Dư tổng không chê, mời ngồi cùng chúng tôi."

Người đàn ông khẽ gật đầu, ung dung cởi nút bạch kim trên áo vest, ngồi xuống. Ngay khoảnh khắc ngẩng mắt, ánh nhìn lại rơi xuống người Minh Kiều.

Hai người họ cách nhau mấy vị trí, tình cờ chỗ ngồi của Minh Kiều lại ngay đối diện anh. Cô đang nói chuyện với quản lý và trợ lý thì bất chợt cảm nhận một ánh nhìn áp lực dán chặt lên mình. Ngạc nhiên ngẩng lên, cô liền thấy Dư Tẫn Thành ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ nhìn chằm chằm.

Cho đến khi ánh mắt cô dừng lại trên anh, người đàn ông mới hơi nghiêng người, bàn tay thon dài nâng ly champagne trên bàn: "Cô Minh, lần này cô chụp quảng cáo rất tốt. Ly này kính cô."

Người đàn ông trời sinh dung mạo tuấn tú.

Như một quý tộc, từng cử chỉ như được đo đạc bằng thước, tao nhã, bình tĩnh, không vội vàng.

Nếu bỏ qua đôi mắt sâu lắng đầy áp lực ấy, Minh Kiều quả thực cũng thấy đáng để ngắm.

Cô mỉm môi, nụ cười vừa phải, cũng nâng ly champagne đáp lại: "Cảm ơn Dư tổng, tôi rất thích lần hợp tác này."

Hai nhân vật chính cùng uống, những người khác tự nhiên cũng nâng ly theo.

Minh Kiều vốn không phải người nói nhiều, trên bàn ăn lại càng ít lời, chỉ chuyên tâm cúi đầu ăn, khiến người khác khó mà xen vào.

Vệ Hoa luôn cảm thấy ánh mắt của tổng giám đốc Dư thỉnh thoảng lại hướng về nghệ sĩ của mình, lúc thì dò xét, lúc thì quan sát, lúc đầy thắc mắc, lúc lại sâu không lường được.

Cô rất muốn biết rốt cuộc hai người họ trên đường đến đây đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình ăn xong một miếng bít tết to tướng, cô đành câm nín.

Dư Tẫn Thành dường như còn sợ cô ăn không no, liền gọi phục vụ mang thêm một phần nữa. Lúc này Minh Kiều mới liếc anh một cái.

Vệ Hoa: "…………"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!