Request số 29 của bạn Pham990
1
CP: Mạnh Toàn 0209, thể loại người x thỏ.
Enjoy cái moment này nào quý vị.
___
Lâu nay giang hồ vẫn lưu truyền một câu nói rằng, người yêu có thể không có, nhưng chó phải có một con.
Câu nói này rất đúng.
Ít ra là Xuân Mạnh cảm thấy như vậy.
Trước đây anh không thích nuôi thú cưng, vì công việc quá bận rộn lại thường xuyên xa nhà, anh sẽ không có thời gian chăm sóc chúng hay dọn dẹp những bãi chiến trường mà chúng làm ra... Anh nghĩ, mình nuôi mình đã đủ mệt bở hơi tai rồi, rảnh rỗi đâu đi nuôi thêm một tổ tông sống nữa?
Thế nhưng, đến bây giờ, khi đã cuộc sống đã ổn định hơn, mỗi ngày đều chỉ đi làm rồi về nhà một mình trong lạnh lẽo, Xuân Mạnh bắt đầu cảm thấy cô đơn và muốn có một bé thú cưng. Tại sao lại là thú cưng mà không phải là người yêu? Bởi vì thú cưng đi mua là có, người yêu thì không... Là một người sống đơn giản, Xuân Mạnh biết mình nên chọn cái gì dễ dàng và nhanh gọn hơn.
Đem chuyện này nói với cậu đồng nghiệp thân thiết Văn Thanh, gã lập tức nhiệt tình mà giới thiệu cho anh một cửa hàng thú cưng mà theo Thanh nói là "đảm bảo ông sẽ hài lòng". Cầm tờ giấy ghi địa chỉ Thanh đưa cho, Xuân Mạnh không khỏi nhíu mày. Cửa hàng tên 421, ở số 124 ngách 21/4... sao mà thấy nó cứ hơi bất ổn nhỉ... anh có dự cảm không lành lắm. Nhưng vì lời hứa chắc như đinh đóng cột của Văn Thanh rằng đây là cửa hàng thú cưng tốt nhất Hà Nội, kèm với câu nói: "Tôi cũng vừa mua một bé mèo ở đó tháng trước, tin tôi đi chắc chắn không sai đâu.", Xuân Mạnh cũng yên tâm hơn phần nào.
1
Tuy nhiên, anh vẫn hỏi: "Thế mèo của ông đâu? Tôi xem được không?"
Văn Thanh rất sảng khoái đáp: "Được chứ!"
Đoạn, cậu rút điện thoại ra mở vào thư viện ảnh cho anh xem hình gã chụp bé mèo nhà mình. Xuân Mạnh có chút choáng ngợp, vì số lượng ảnh chụp có khi lên tới cả trăm tấm, Văn Thanh lướt mỏi tay vẫn không hết. Có điều đúng là bé mèo này rất xinh, Xuân Mạnh vốn không phải một người cuồng mèo mà nhìn thấy cũng không kìm được rung rinh: "Uầy, đáng yêu thật!"
Văn Thanh nghe anh khen, lại càng thêm phổng mũi hào hứng, tay tiếp tục lướt lia lịa những tấm ảnh trong máy.
Cho đến khi...
"Ôi cái đ...!"
Không biết là lướt trúng cái gì, Văn Thanh bỗng nhiên bật ra một câu chửi thề rồi tắt điện thoại cái phụt, nhét luôn vào túi.
Xuân Mạnh ngơ ngác: "Gì đấy?"
Văn Thanh lắc đầu, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên: "Không! Không có gì! Tôi... tôi đi uống nước cái..."
Xuân Mạnh khó hiểu, không phải ly nước đang ở trên bàn kia sao? Đi đâu uống nữa?
Mà vừa nãy gã lướt trúng cái gì vậy nhỉ? Anh không kịp nhìn rõ, nhưng hình như không phải ảnh của bé mèo nhà Văn Thanh nữa, mà là ảnh ai đó không mặc đồ... trên đầu còn có hai cái tai... Khụ! Anh có nhìn nhầm không ta? Không chắc nữa. Aiz, thôi kệ đi, chuyện cá nhân người ta mình không nên tò mò. Xuân Mạnh lập tức gạt chuyện này ra khỏi đầu, không nhớ tới nữa.
Tới cuối tuần, anh cầm theo tờ giấy ghi địa chỉ Văn Thanh đưa, lái xe đến cửa hàng thú cưng 421 đó.
Cửa hàng không lớn, lại nằm tít sâu trong con ngách nhỏ chỉ đủ hai chiếc xe máy, Xuân Mạnh đi xe hơi, không còn cách nào khác ngoài đậu xe ở đầu ngõ rồi đi bộ vào.
Cũng may, vì ngõ nhỏ nên tìm cửa hàng không khó. Cơ bản cũng vì nó quá nổi bật, nguyên một căn nhà hai tầng sơn màu hồng chói lọi treo biển to đùng đề 421 với một loạt trái tim đèn nháy bật giữa ban ngày, muốn không thấy cũng khó...
2
Xuân Mạnh nhìn nhìn một hồi, cảm thấy không ổn lắm, định đi về không mua nữa thì đột nhiên từ trong cửa hàng có một con cáo... à không phải, là một người mặc trang phục hóa trang con cáo chạy ra lôi kéo anh, với một giọng điệu ngọt xớt êm tai: "Quý khách quý khách! Quý khách muốn tìm một em pet đúng không? Vào đây nào! Ngại ngần gì chứ? Đi vào đây, chỗ em loại nào cũng có, bảo đảm quý khách hài lòng nha."
1
Xuân Mạnh lần thứ n cau mày vì cái cửa hàng kỳ quặc này. Rõ ràng là bán thú cưng, sao mời chào nghe cứ như bán rau răm mà không phải để ăn hột vịt lộn vậy? Chuông cảnh báo bất ổn trong đầu Xuân Mạnh réo ngày một vang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!