Như minigame bên Rạp xiếc, người đoán đúng drama sẽ được tặng một oneshot về CP tự chọn, nội dung thể loại tùy ý. Và đây chính là oneshot theo yêu cầu của bạn gaeonn2781
Lần đầu tui viết về CP này cũng như thể loại này, cho nên sẽ có nhiều bỡ ngỡ và sai sót. Mong cậu bỏ qua nha ><
___
Trên thế gian này luôn tồn tại một thứ gọi là số mệnh, vừa là hạnh phúc, vừa là đau thương.
Dù muốn dù không, con người buộc phải chấp nhận bị ràng buộc bởi thứ nghiệt ngã ấy, cầu không được, chạy không thoát, muốn nắm không thể, muốn buông không xong.
Duy Cương ôm chặt thân hình bé nhỏ của người thương trong vòng tay mình, đau đớn cảm nhận hơi thở em càng lúc càng trở nên mong manh dần, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
"Đến ơi... đừng... đừng rời xa tao được không? Tao xin mày..." Cậu nghẹn ngào nỉ non, từng từ từng từ run rẩy như sắp vụn vỡ, như chính trái tim cậu lúc này.
Đáp lại cậu là cánh tay của người trong lòng yếu ớt đưa lên, gạt đi giọt nước mắt đang lăn trên gò má cậu, cùng một nụ cười dịu dàng như tia nắng cuối hạ: "Cương... đừng khóc. Tao chỉ muốn... thấy mày cười... Cương của tao... cười lên... là đẹp nhất."
Giọng em nhẹ bẫng, mà chạm vài tim cậu lại như dao cứa từng đường ứa máu. Duy Cương nắm chặt lấy tay em, cố gắng nở một cười dẫu rằng còn khó coi hơn là khóc: "Tao cười, tao cười rồi! Đến ở lại với tao được không? Làm ơn đi... Tao không thể không có mày."
2
Công Đến nhìn cậu, rất muốn gật đầu, nhưng hai mí mắt nặng trĩu sắp sụp xuống và ý thức cứ mỗi lúc một mơ hồ đã không cho phép em làm điều đó. Biết thời gian của mình không còn nhiều, em gom góp lại chút hơi tàn cuối cùng, thì thầm với cậu: "Tao xin lỗi... Nhưng mà tao... phải đi trước rồi. Cương ơi... lần sau gặp lại... nếu được... nói yêu tao... sớm hơn một chút... có được không?
Như vậy... như vậy... tao có thể... ở bên mày lâu hơn..."
"Tao yêu mày! Tao yêu mày mà!" Duy Cương ôm ghì Công Đến vào lòng, không muốn nhìn đôi mắt đang dần khép lại của em, không muốn chấp nhận sự thật rằng em sắp rời xa cậu để đi đến một thế giới khác, một thế giới... không có cậu: "Đến ơi! Tao yêu mày! Ở lại với tao... chỉ một lần này thôi cũng được! Đừng đi mà..."
Cậu bật khóc như một đứa trẻ, liên tục cầu xin, khẩn khoản, tha thiết. Cầu xin Công Đến, nhưng thực chất là đang cầu xin số mệnh tàn nhẫn này đừng mang em đi xa khỏi cậu... thêm một lần nào nữa.
Nhưng đã gọi là số mệnh, sẽ chẳng vì tình yêu mà rung động, chẳng vì nước mắt mà cảm thương, càng không vì ai mà thay đổi.
Em ở ngay trong vòng tay cậu, lại là xa vạn dặm mênh mang. Cậu ôm chặt em không buông tay, cũng chẳng thể giữ em ở lại.
"Tao yêu Cương... nhiều lắm..."
Bờ mi run run khép lại, hơi thở yếu ớt tắt hẳn, cơ thể ấm áp cũng lạnh dần. Em của cậu... vĩnh viễn rời xa cậu mất rồi.
"A a a a a a a a a a!!!" Duy Cương gào lên, trái tim trong lồng ngực vỡ tan thành từng mảnh. Tại sao vậy? Cậu đã đánh đổi, cậu đã cố gắng, tại sao vẫn không kịp níu lấy em?
Tại sao... số mệnh này... lại tàn nhẫn đến vậy?
Đến ơi.......
Kính coong! Kính coong! Kính coong!
3
Tiếng chuông cửa vang vọng khắp căn nhà, đánh thức Duy Cương khỏi cơn ác mộng kinh hoàng.
Cậu bật dậy, hơi thở hổn hển, mồ hôi đẫm áo, nét hoảng hốt trong mắt chưa tan.
Chỉ là mơ... chỉ là mơ thôi đúng không?
Là mơ thôi.
Không phải sự thật...
"Cương ơi! Dậy đi Cương ơi! Sắp muộn học rồi Cương ơi! Mày còn không dậy, đến muộn là thầy quăng mày qua cửa sổ đấy Cương ơi!"
Tiếng ai gọi í ới dưới nhà dần kéo Duy Cương trở về thực tại. Cậu hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, bước xuống khỏi giường, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!