Chương 3: [0619, 1710] Ngoảnh Lại Đằng Sau

Có một chuyện mà gần như tất cả mọi người đều biết, từ rất lâu về trước, ở Hoàng Anh Gia Lai đã từng có một bùng binh tình cảm như thế này Chủ Tịch

- Công Chúa

- Nô Tài

- Đội Trưởng

- Tuấn Nhô. Sau này, bùng binh hóa giải, và chúng ta có những cặp đôi Hai Mặn

- Chủ Tịch, Nô Tài

- Công Chúa, Đội Trưởng

- Sư Tử Bé, Tuấn Nhô

- Hoàng Tử như bây giờ.

Nhưng quá trình hóa giải như thế nào, bằng cách nào, thì không ai ngoài những người trong cuộc biết được cả.

Hôm nay, chúng ta hãy ngược về quá khứ một chút, xem rốt cuộc những chàng trai ấy làm sao từ bỏ được thứ tình cảm đơn phương đầu đời day dứt đầy khổ sở để tìm về với đúng yêu thương của đời mình.

Hãy cùng nghe câu chuyện của Đội Trường nhà Sư Tử Bé trước nhé.

Đội Trưởng ngày niên thiếu từng thương thầm cậu em cùng phòng, Nô Tài. 

Nhưng đã là Nô Tài, sao có thể thuộc về Đội Trưởng?

Nô Tài thích Công Chúa, thích từ rất lâu, càng ngày càng sâu, không cách nào dứt ra được.

Công Chúa thì lại rất lạnh lùng, gần như không thèm quan tâm đến tình cảm của cậu em kém tuổi, bởi vì anh là người trưởng thành sớm, còn cậu thì lại quá non nớt, nóng nảy bồng bột. Cậu tỏ tình với anh lần đầu vào năm mười lăm tuổi, anh chỉ cười, vỗ vai cậu bảo: "Còn trẻ con lắm em ơi, biết gì mà yêu với đương?", sau đó quay lưng bỏ đi một nước. Cậu nhíu chặt đôi mày, tức tối giậm chân: "Rồi em sẽ chứng minh cho anh thấy!"

Khi ấy, Công Chúa cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng với tính cách của Nô Tài thì kiểu gì cũng cả thèm chóng chán mà thôi. Anh không biết rằng nhiều năm sau đó, cậu luôn kiên trì theo đuổi anh.

Và cậu cũng không biết rằng, trong suốt khoảng thời gian cậu chạy theo anh, thì sau lưng cậu lại có một người khác âm thầm đơn phương cậu. 

Đội Trưởng cũng không nhớ được tại sao mình lại động lòng vì một thằng nhóc gầy gầy đen đen, tính nóng như lửa, nói chuyện nhạt nhẽo mà còn lười biếng chuyên gia bắt mình dọn phòng như thế. Có lẽ là nụ cười ngây ngô hiền lành vốn chẳng ăn nhập gì với tính cách, cũng có lẽ là câu "anh Trường ơi" đầy tha thiết tình cảm mỗi khi muốn nhờ anh làm việc gì, hoặc có lẽ là sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cậu dành cho anh những lần anh ốm bệnh, chấn thương. 

Hơi xấu hổ nhưng anh phải thừa nhận rằng, anh trời sinh tự hủy... rất thường xuyên va vấp té ngã, hết trầy chỗ nọ lại bầm chỗ kia. Cho nên khi có người chăm sóc quan tâm, anh dễ xiêu lòng chăng?

Dù anh biết rằng sự quan tâm ấy chẳng qua là vì tình đồng đội... hoặc có khi chỉ là tiện tay...

Nô Tài là người khá lười biếng, nhưng buổi sáng cậu thường rất chăm dậy sớm đi mua hoặc lấy đồ ăn sáng cho cả hai. Đội Trưởng đã từng rất hạnh phúc khi mỗi sáng đang lúi húi rửa mặt đánh răng lại nghe giọng cậu vang lên bên ngoài: "Đồ ăn của anh trên bàn nhé!" Nhưng đó là trước khi anh biết rằng, thực ra cậu vốn đi lấy đồ ăn cho Công Chúa, chỉ tiện thể lấy luôn cho anh, tạt về phòng để đó rồi sẽ nhanh chân chạy sang phòng ai kia để gọi người ta dậy.

Nô Tài là người không hề kén ăn, gần như thứ gì cậu cũng ăn được. Mỗi lần hai người cùng ăn uống trong phòng, gặp món mình không thích, Đội Trưởng thường nhăn nhó gẩy ra, và cậu sẽ nhanh chóng gắp sang đĩa của mình, cười hì hì bảo: "Không ăn thì để em ăn cho." Đội Trưởng đã từng rất vui vẻ, cho rằng cậu thực sự rất tỉ mỉ, để ý đến cảm xúc của anh. Nhưng đó là trước khi anh biết rằng, thực ra cậu không bỏ thừa đồ ăn là vì Công Chúa

- người mà cậu thích

- rất kén ăn, song lại luôn giữ nguyên tắc không ăn hết sẽ có tội, cho nên cậu ăn giúp thành quen mà thôi. 

Nô Tài là người giống như một cái tạp hóa di động, trên người cậu luôn có rất nhiều thứ, và không thể thiếu là đồ ăn và bông băng y tế. Đội Trưởng hay tự hủy, bị thương là chuyện như cơm bữa. Chỉ cần đang ở cạnh Nô Tài, cậu sẽ lập tức giúp anh sơ cứu, băng bó, nếu vết thương có vẻ nặng thì sẽ cõng anh chạy như bay đi tìm phòng y tế, trạm xá,... Đội Trưởng đã từng rất cảm động, anh nghĩ vì anh thường xuyên bị thương nên cậu em cùng phòng đã chu đáo chuẩn bị trước tất cả cho anh.

Nhưng đó là trước khi anh biết rằng, thực ra cậu đem theo những thứ này là để cho Công Chúa của cậu. Công Chúa tốt tính đến mức có phần bao đồng, hay xông pha hòa giải những khi đồng đội xích mích lẫn nhau, thành ra thỉnh thoảng sẽ bị vạ lây, gây ra một vài thương tích. Nô Tài luôn luôn có mặt dẹp loạn thay Công Chúa, sau đó vừa bá đạo mà vừa dịu dàng chăm sóc cho người ta. Dáng vẻ khi ấy... khác hoàn toàn với khi cậu làm những điều này cho Đội Trưởng. Anh nhìn ra được mà...

Có rất nhiều điều diễn ra, khiến anh vô số lần nhầm tưởng rằng mối tình đơn phương của mình sắp được đáp trả, nhưng sau cùng vẫn là tự anh cay đắng nhận ra mình đã ảo tưởng quá mất rồi. 

Anh tận mắt thấy cậu mỗi đêm cầm điện thoại lướt lướt xem ảnh, xem video của Công Chúa, vừa xem vừa cười tít mắt, thỉnh thoảng còn nói với anh: "Phượng dễ thương nhờ anh nhờ." 

Anh tận mắt thấy cậu luôn hướng ánh nhìn về phía một người, ánh nhìn tràn ngập si mê và nuông chiều, không giống khi cậu nhìn bất cứ một ai khác, đương nhiên bao gồm cả anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!