Chương 1: [1710] Nô Tài Dỗi?

Công Chúa và Nô Tài yêu nhau, cả Hoàng Anh Gia Lai biết, cả đội tuyển đều biết.

Công Chúa nói chuyện phũ phàng, tính tình lại khó ở hay giận dỗi, cả Hoàng Anh Gia Lai đương nhiên là biết, theo lẽ đó cả đội tuyển cũng biết.

Nô Tài rất yêu chiều và thích dỗ dành Công Chúa, cả Hoàng Anh Gia Lai sao có thể không biết, cả đội tuyển càng không ai không biết.

Thế nhưng có một điều không ai biết, hoặc không để ý tới, đó là...

Có bao giờ Nô Tài dỗi mà Công Chúa phải dỗ hay chưa?

Mới nghe qua, đa phần mọi người sẽ ngay lập tức phất tay phủ nhận, thôi đi! Làm gì có chuyện hão huyền đó!

Khoan nói đến chuyện Công Chúa có hạ mình đi dỗ hay không, tiên quyết là Nô Tài có dám dỗi hay không đã! Dù biết Nô Tài nhà Công Chúa tính tình nóng nảy, khi có xích mích có thể sẵn sàng solo không ngán bất kỳ một ai kể cả những thế lực ngầm đáng sợ nhất, nhưng trước mặt công chúa thì luôn luôn là "em trai ngon và nghe lời". Sẽ không ngoa nếu nói rằng Nô Tài chính là ví dụ điển hình cho hình tượng ra đường là chó sói, về nhà là cún con.

Chính vì thế nên không ai tưởng tượng nổi có một ngày vị thế sẽ đảo ngược, người hay dỗi lại phải đi dỗ người thích dỗ.

Ấy vậy mà cái chuyện nghe có vẻ phi thực tế này lại thực sự đã xảy ra. Hơn nữa, còn không phải chỉ có một lần!

Truyền thuyết kể rằng vào một ngày 14/4 của năm nào đó, cũng chính là sinh nhật Nô Tài nhà Công Chúa, vì suốt cả ngày bận rộn quá nhiều việc, nên Công Chúa đã vô tình quên mất...

Hơn chín giờ tối, Công Chúa vẫn còn đang ở CP10. Việc kinh doanh gần đây gặp một số trục trặc, quản lý thì lại vừa thay người mới, cho nên có cả đống vấn đề cần anh phải đích thân ra tay. Anh cứ vùi đầu vào công việc, không hề hay biết thời gian đang trôi qua, và trời thì đã dần về khuya...

Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo, Công Chúa vốn đang chăm chú dò số liệu, bị làm phiền liền cảm thấy có chút bực mình. Anh cầm điện thoại lên, cũng chẳng nhìn xem ai gọi tới mà ấn nghe luôn, giọng có phần gắt gỏng: "Nghe đây! Gì đấy?"

Người ở đầu dây bên kia có vẻ hơi giật mình, im lặng mất một lúc rồi mới nói: "Công chúa... Anh đang ở đâu thế?"

Là giọng của Nô Tài nhà mình!

Công Chúa bấy giờ mới nhìn tên người gọi, điều chỉnh lại giọng nói một chút, trả lời: "Tao đang ở quán, hôm nay chắc tao không về đội đâu, tao xin phép rồi."

"Dạ?" Nô Tài dường như không nghe rõ lời anh nói: "Anh không về á? Sao anh lại không về?"

Công Chúa khẽ nhíu mày: "Chưa xong việc, muộn quá tao cũng lười đi thôi. Đâu phải lần đầu!"

"Không được! Hôm nay anh phải về với em chứ!" Nô Tài tỏ vẻ không vui.

Công Chúa lại càng khó chịu: "Mày lại làm sao nữa? Tao bảo là tao bận rồi mà!"

"Nhưng mà em..." Nô Tài vẫn không chịu nghe.

"Không có nhưng nhị gì hết!" Công Chúa dứt khoát cắt ngang: "Tao phải làm việc tiếp đây, mày rảnh quá thì tìm thằng Trường chơi đi. Ngủ sớm đấy."

"Khoan đã! Hôm nay là s..."

Nô Tài vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Công Chúa không nghe mà cúp máy một cái rụp. Anh đang rất đau đầu, nhất thời không có tâm trạng nghe Nô Tài mè nheo như mọi ngày.

Mệt thật đấy! Sao sổ sách lại lệch nhau mấy mục thế này? Nãy so đến đâu ấy nhỉ! Aiz! Cái thằng này, làm anh mất dấu rồi! Bực mình ghê! Không phải người yêu thì anh đã chặn số cậu không cần do dự ấy chứ! Ngày thường anh có thể mặc cậu nhõng nhẽo bày trò, nhưng lúc đang bận mà bị làm phiền như bây giờ thì anh chỉ muốn đánh cậu một trận thôi.

Cầm cốc cà phê lên uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh, sau đó Công Chúa mới có thể tiếp tục với đống số liệu mệt não này. Phù, nhanh nhanh còn đi ăn tối nữa, từ sáng đến giờ anh mới chỉ ăn một cái bánh mì thôi.....

"Anh ơi."

Đang dò đến những dòng cuối cùng thì bất chợt bên tai Công Chúa vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ, anh hơi giật mình, nhìn sang, thấy cô bé nhân viên ca tối đang đứng gần đó, dáng vẻ hơi rụt rè. Đôi mày nhíu lại, anh khó hiểu hỏi cô: "Linh à? Sao em còn ở đây?" Ngừng một chút để nhìn đồng hồ, anh nói tiếp: "Gần mười rưỡi rồi, quán đóng cửa lâu rồi mà, chưa về à?"

Cô bé nhân viên tên Linh có vẻ lúng túng: "Thì tại... em thấy anh chưa về ấy... nên là em..." 

Công Phượng nghe vậy liền bật cười: "À, anh bận tí việc thôi, cũng sắp xong rồi. Em cứ đi về đi, xong anh tắt điện khóa cửa cho."

"À dạ..." Linh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Ý em không phải thế, em chỉ định hỏi anh là... anh có muốn đi ăn tối với em không? Tại vì em ở đây từ trưa mà không thấy anh ăn gì, chỉ uống cà phê không, sẵn tiện em cũng chưa ăn tối, nên là... Nhưng mà nếu anh không muốn thì cũng không sao đâu ạ!" Cô bé cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!