Chương 49: Vậy ngươi đút ta uống thuốc đi

Bùi Thanh Ngọc nghe tiếng nhìn lại, trông thấy bên cửa sổ có một con vẹt màu xanh lá đang vỗ cánh hớn hở kêu với mình: "A Thanh! Cái mông!"

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc quay sang hỏi Tiêu Kính Hàn: "Ngươi nuôi à?"

Tiêu Kính Hàn nói ngay: "Không phải, không biết."

Hắn gọi: "Người đâu, bắt con chim điên này đi cho ta!"

Đại Bảo kêu to: "Ngươi mới điên! Chính ngươi nói...... Éc!"

Nó còn chưa nói hết thì đã bị ám vệ Giáp vọt tới bịt miệng ôm đi.

Bùi Thanh Ngọc nhìn bọn họ chạy xa rồi cảm khái: "Con chim này có linh tính thật."

Tiêu Kính Hàn gật đầu: "Ừ, mặc dù nó điên nhưng nói cũng không sai, sờ......"

Bùi Thanh Ngọc biết hắn chẳng nói được lời nào hay ho nên bưng chén thuốc lên chặn miệng hắn, "Uống thuốc đi."

"A Thanh, ngươi đúng là ngày càng dữ mà," Tiêu Kính Hàn đẩy chén thuốc ra rồi nhìn y lom lom, "Trước kia còn mua mứt quả dỗ ta, giờ thuốc đắng cũng mặc kệ ta."

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi muốn ăn mứt quả thì nhờ người mua là được rồi." Trong trại nhiều người như vậy, ngươi lại không cho ta xuống núi.

"Không phải ta muốn ăn mứt quả," Tiêu Kính Hàn thở dài, "Ta chỉ muốn ngươi dỗ ta thôi."

Hắn nói toạc ra làm Bùi Thanh Ngọc hơi ngượng, quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩm: "Dỗ gì mà dỗ, có phải trẻ con đâu."

"Thôi bỏ đi," Tiêu Kính Hàn ủ rũ nói, "Dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ai dỗ ta, tại ta nghĩ nhiều quá thôi."

Bùi Thanh Ngọc nhớ lại hồi bé hắn bị ức hiếp đủ kiểu thì không khỏi mềm lòng, do dự hỏi: "Vậy ngươi muốn dỗ thế nào?"

Hai mắt Tiêu Kính Hàn sáng lên, "Sờ......"

Bùi Thanh Ngọc: "Không được!"

"Ta chưa nói hết mà," Tiêu Kính Hàn trêu y, "Sao ngươi biết sờ chỗ nào?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Chỗ nào cũng không được."

Tiêu Kính Hàn cười nói: "Vậy ngươi đút ta uống thuốc nhé?"

Bùi Thanh Ngọc khó hiểu nhìn hắn, "Tay ngươi có bị thương đâu." Sao phải cần ta đút chứ?

"Cũng đúng," Tiêu Kính Hàn gật đầu, Bùi Thanh Ngọc tưởng không cần đút nữa, sau đó nghe hắn trơ trẽn nói, "Vậy ngươi mớm bằng miệng đi."

Bùi Thanh Ngọc: "......"

Bùi Thanh Ngọc múc một thìa thuốc đút cho hắn, "Uống đi."

Tiêu Kính Hàn nuốt thuốc đắng xuống rồi nói tiếp: "Ta có tay mà."

Bùi Thanh Ngọc: "Ngươi cũng có miệng vậy."

Tiêu Kính Hàn: "Miệng ta đâu thể mớm cho mình uống được."

Bùi Thanh Ngọc nổi quạu: "Vậy ngươi tự uống đi!"

Tiêu Kính Hàn sợ y giận thật nên vội nói: "Thôi thôi, đút bằng tay cũng được." Miệng để sau hẵng tính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!