Chương 42: Nếu ta cứ muốn cưỡng cầu thì sao

Tiêu Kính Hàn càng nói càng buồn, lẩm bẩm: "Đến lúc đó ma khác đều có người đốt vàng mã, chỉ mình ta làm cô hồn dã quỷ, nhang nến tiền giấy đều không có."

"Đừng nói mò," Bùi Thanh Ngọc dịu dàng nói, "Ngươi đâu có lẻ loi một mình."

Tiêu Kính Hàn cảm động, "Bùi Thanh Ngọc......"

Sau đó hắn nghe Bùi Thanh Ngọc nói: "Ngươi còn có Trình Hồi và Cát lão đại, họ cũng tốt với ngươi lắm mà."

Tiêu Kính Hàn lập tức ỉu xìu.

"Họ đâu thể ở bên ta cả đời," Tiêu Kính Hàn nói, "Đến khi có người mình thích, họ sẽ ở bên người trong lòng."

Bùi Thanh Ngọc an ủi hắn: "Ngươi cũng sẽ có người mình thích mà."

Chẳng hiểu sao khi nói đến mấy chữ này, trong lòng Bùi Thanh Ngọc đột nhiên chua xót.

"Người mình thích......" Tiêu Kính Hàn ngước mắt lên, ánh mắt sáng rực, "Y cũng sẽ thích ta chứ?"

Bùi Thanh Ngọc giật mình, ngơ ngác nói: "Chắc vậy."

Tiêu Kính Hàn lại hỏi: "Lỡ y không thích ta thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc do dự nói: "Vậy thì đừng cưỡng cầu nữa."

Ánh mắt Tiêu Kính Hàn chợt trở nên sắc bén, "Nếu ta cứ muốn cưỡng cầu thì sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "Cái này...... không tốt lắm đâu?"

"Nếu là ngươi," Tiêu Kính Hàn nắm chặt tay y, "Thì có dễ dàng buông tay người trong lòng không?"

Hình như Bùi Thanh Ngọc chưa từng nghĩ tới vấn đề này, "Ta...... Ta cũng không biết nữa."

Tiêu Kính Hàn từng bước ép sát, "Ngươi cũng không biết thì sao lại bảo ta đừng cưỡng cầu chứ?"

"Ta......" Bùi Thanh Ngọc ngừng nói rồi ngờ vực hỏi, "Ngươi hết đau rồi à?"

Sắc mặt Tiêu Kính Hàn cứng đờ, ôm ngực nói: "Đỡ hơn rồi, nhưng vừa nhớ tới thì lại đau."

Hắn tội nghiệp hỏi: "Ngươi nói chuyện với ta thêm lát nữa được không?"

Bùi Thanh Ngọc không đành lòng nên tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn, nói một hồi thì buồn ngủ, dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.

Tiêu Kính Hàn nhẹ nhàng bế người vào chăn, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt hiền lành của y rồi nói khẽ: "Mơ đẹp nhé."

Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ngọc ngủ dậy thì phát hiện nóc phòng khách bên cạnh bị thủng một lỗ to.

Ám vệ Giáp Ất Bính kể chuyện sinh động như thật.

Ám vệ Giáp: "Tối qua tự dưng có một tảng đá lớn bay tới!"

Ám vệ Ất: "Rơi trúng nóc nhà!"

Ám vệ Bính: "Rầm, bể luôn!"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Sao ta không nghe thấy gì?"

Ám vệ Giáp: "Chắc tiên sinh mệt nên ngủ say quá đấy."

Ám vệ Ất: "Ai mệt cũng vậy mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!