Chương 39: Thì Ra Là Thích

Bùi Thanh Ngọc nhất thời không hiểu ý hắn nên do dự hỏi: "Ngươi...... muốn kiệu lớn tám người khiêng à?"

Tiêu Kính Hàn nhìn y chằm chằm: "Không được sao?"

"Không phải," Bùi Thanh Ngọc muốn nói lại thôi, "Chỉ là ta không ngờ ngươi......"

Tiêu Kính Hàn truy hỏi: "Ta làm sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "Thì ra ngươi muốn ở rể à?"

Tiêu Kính Hàn: "......"

Tiêu Kính Hàn định phủ nhận, nhưng nghĩ một hồi lại sửa lời: "Nếu ngươi muốn thì cũng không phải không được."

Bùi Thanh Ngọc thảng thốt: "Ta đâu muốn......"

Tiêu Kính Hàn: "Ngươi đã nhìn ta mà làm như không có chuyện gì sao?"

Bùi Thanh Ngọc suýt buột miệng hỏi vậy ta cho ngươi nhìn lại nhé?

Nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt vào, y hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Hai mắt Tiêu Kính Hàn sáng rực: "Ta muốn thế nào cũng được à?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Nhìn lại thì không được."

"À," khóe miệng Tiêu Kính Hàn cong lên, "Nhìn lại cũng là ý hay đấy."

Bùi Thanh Ngọc vội nói: "Không được."

"Sao không được?" Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Ngươi đã nhìn ta mà không cho ta nhìn ngươi à?"

Ánh mắt Bùi Thanh Ngọc trốn tránh: "Dù sao cũng không được."

Tiêu Kính Hàn thấy tai y ửng đỏ thì nhếch môi cười rồi miễn cưỡng nói: "Vậy đổi cái khác đi, nhưng ta chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói với ngươi, được không?"

Bùi Thanh Ngọc nghĩ dù sao cũng không đến mức bảo mình đi giết người phóng hỏa, thế là gật đầu ngay.

Trong mắt Tiêu Kính Hàn lộ ra ý cười: "Ta nhớ dai lắm, ngươi không được quỵt nợ đâu đấy."

Bùi Thanh Ngọc "ừ" một tiếng, băn khoăn nghĩ sao Tiêu Kính Hàn có vẻ...... là lạ?

Nhưng lạ chỗ nào nhỉ? Y cũng không rõ, hình như còn nhõng nhẽo hơn A Tễ trước đây nữa.

Bôi thuốc cần Bùi Thanh Ngọc, lau người cần Bùi Thanh Ngọc, ban đêm đi ngủ cũng cần Bùi Thanh Ngọc.

Bùi Thanh Ngọc nhìn nửa bên giường hắn chừa ra, do dự hỏi: "Không có phòng khác sao?"

"Không có," Tiêu Kính Hàn nói tỉnh bơ, "Chỗ này đông người mà lại ít phòng nên mọi người đều ngủ chung với nhau."

Bùi Thanh Ngọc: "Nhưng lỡ đụng phải vết thương của ngươi......"

Y nhớ lại trước đây ở nhà trúc, sáng sớm tỉnh lại mình luôn rúc vào ngực A Tễ. Lỡ nửa đêm y ngủ say lại rúc vào ngực người bên cạnh thì sẽ đụng trúng vết thương, làm Tiêu Kính Hàn đau chết.

"Không được," y lắc đầu nói, "Để ta ngủ dưới đất đi."

Nói xong y lục tìm trong phòng rồi hỏi: "Còn cái chăn nào không?"

Tiêu Kính Hàn: "Không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!