Bùi Thanh Ngọc bị câu này của hắn làm sững sờ
--- Bóp...... Bóp chết rồi?
Y chợt nhớ lại lần trước Tiêu Kính Hàn hung hăng bóp cổ Chu Viễn, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng đẩy cửa vào tìm.
Nhưng trong nhà trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Bùi Thanh Ngọc quay đầu hỏi Tiêu Kính Hàn: Người đâu?
Tiêu Kính Hàn: Vứt đi rồi.
Chu Viễn bủn rủn tay chân: Vứt, vứt đi?
Tiêu Kính Hàn liếc hắn một cái rồi cười nhạo:
"Sao, ngươi muốn đi theo à?"
Chu Viễn vội vàng lùi lại mấy bước.
Bùi Thanh Ngọc không thấy người thì thoáng bình tĩnh lại, tự nhủ Tiêu Kính Hàn chỉ nói bừa thôi.
Đừng đùa nữa, y hỏi,
"Rốt cuộc Lý huynh đi đâu rồi?"
Tiêu Kính Hàn nhìn y với ánh mắt không rõ cảm xúc:
"Ngươi nghĩ ta đang đùa à?"
Bùi Thanh Ngọc nhíu mày nhìn hắn.
"Nếu ta nói hắn chưa chết thì ngươi có tin không?" Tiêu Kính Hàn hỏi,
"Bùi Thanh Ngọc, ngươi có tin ta không?"
Bùi Thanh Ngọc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tiêu Kính Hàn cười tự giễu:
"Thật ra ngươi không tin chứ gì?"
Bùi Thanh Ngọc bỗng nhiên nổi tức:
"Làm sao ta tin ngươi được?! Ngươi lừa ta, gạt ta, đã bao giờ thành thật với ta chưa?"
Tiêu Kính Hàn sững sờ rồi lẩm bẩm nói:
"Đúng vậy, ta đáng chết."
Hắn chậm rãi quay lưng đi, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy:
"Nhưng người như ta thì có thể thành thật với ai chứ?"
Gửi thư cho Cận Mộ xong, Trình Hồi định về nhà trúc tìm Tiêu Kính Hàn nhưng lại gặp hắn giữa đường.
Vẻ mặt Tiêu Kính Hàn lạnh nhạt không có biểu cảm gì, Trình Hồi đột nhiên cảm thấy chủ tử nhà mình rất giống cún bự tiu nghỉu.
À không đúng, hắn nói mình là đại tiên lừa, phải là lừa bự tiu nghỉu mới đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!