Chương 3: Có biết tiên thuật không

A Tễ nắm tay Bùi Thanh Ngọc, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve cổ tay y.

Bùi Thanh Ngọc vội vàng rút tay về rồi mất tự nhiên nói:

"Nói bậy bạ gì đó......"

Đâu có nói bậy, A Tễ cười ngây ngô,

"Đẹp thật mà, A Thanh đẹp nhất."

Bùi Thanh Ngọc: Chết rồi, càng nghe càng giống dâm tặc.

Cũng may hắn chỉ thích nhảy cửa sổ chứ không làm chuyện gì kỳ quái, ban đêm cũng ngoan ngoãn ngủ trong phòng khác, hình như ngủ không say nên chỉ nghe một tiếng động nhỏ cũng tỉnh giấc.

Sáng hôm sau, Bùi Thanh Ngọc thấy hắn ngồi xổm cạnh con lừa, ngửa đầu hỏi nó,

"Đại Mao, ngươi đói bụng đúng không? Sao nửa đêm kêu hoài vậy?"

Đêm qua có kêu sao?

Sau khi ngủ thiếp đi Bùi Thanh Ngọc chẳng nghe gì cả.

Y đi tới hỏi A Tễ: Đêm qua nó kêu à?

A Tễ gật đầu rồi giơ ba ngón tay lên: Ba lần.

Con lừa của Bùi Thanh Ngọc xưa nay kêu rất nhỏ, nếu ngủ say sẽ không nghe thấy.

Y ngờ vực hỏi:

"Đêm qua ngươi không ngủ sao?"

A Tễ:

"Ngủ chứ, nghe Đại Mao kêu nên dậy."

Bùi Thanh Ngọc bỏ thêm ít cỏ khô cho con lừa rồi buồn bực nghĩ chẳng lẽ nó đói thật sao?

Ngoài thôn, một người mặc đồ đen phóng ngựa chạy như bay, đến ngã rẽ đột nhiên ghìm ngựa dừng lại rồi trầm ngâm tự hỏi đi bên trái hay bên phải?

Hắn đeo mặt nạ từ thái dương đến gò má phải, che kín nửa bên mặt.

Hắn lượn quanh thôn này đến nửa đêm, đi qua đi lại trước một gian nhà trúc làm con lừa trong lều kêu ba lần.

Giờ nên đi bên nào đây?

Hắn trầm mặc một lát rồi rẽ trái.

Chẳng bao lâu sau lại thấy hắn chạy về rồi cưỡi ngựa chạy sang phải.

Sau mấy ngày quẹo tới quẹo lui, rốt cuộc hắn về tới thành Vân Châu, dừng chân ở một quán trọ.

Hắn vào phòng khách, một người vội hỏi:

"Cận đầu gỗ, sao giờ ngươi mới về hả?! Lại bị lạc à?"

Cận Mộ làm thinh.

"Đã bảo ngươi đừng chạy xa như vậy, thám thính tin tức ai đi mà chẳng được," Trình Hồi càm ràm,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!