Bùi Thanh Ngọc bị cơn giận của hắn làm sững sờ
--- Rõ ràng hắn muốn bóp chết người mà, sao giờ nói như ấm ức lắm vậy?
"Lúc nãy đánh ngươi trong tình thế cấp bách là ta không đúng," Bùi Thanh Ngọc nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của hắn,
"Nhưng sao ngươi lại muốn hại Chu đại ca?"
Chu đại ca?
Gò má Tiêu Kính Hàn vẫn đau âm ỉ, hắn liếc nhìn Chu Viễn co quắp dưới đất, chưa hoàn hồn thở phì phò, cười khẩy hỏi,
"Sao, ngươi đau lòng à? Muốn đòi lại công bằng cho hắn chứ gì?"
Nghe giọng điệu này của hắn, trong lòng Bùi Thanh Ngọc càng tức hơn:
"Hắn đã làm gì chọc giận ngươi? Ngươi ra tay nặng như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì......"
"Ta muốn giết hắn thì sao?!"
Đầu Tiêu Kính Hàn đau buốt, hung ác nói,
"Ta thấy hắn không vừa mắt!"
Bùi Thanh Ngọc bàng hoàng nhìn hắn, lẩm bẩm nói:
"Sao ngươi lại biến thành thế này?"
Y chợt cảm thấy người trước mắt rất xa lạ, đây là dáng vẻ chưa từng thấy ở A Tễ.
"Ta vốn là người như vậy đấy," Tiêu Kính Hàn siết chặt cổ tay y, gằn giọng nói,
"Ta không phải A Tễ, không phải tên ngốc kia."
Con ngươi Bùi Thanh Ngọc khẽ run, cổ tay bị siết đau nhói.
Đúng vậy, hắn tên Tiêu Kính Hàn, hắn không phải A Tễ.
Khi hắn nhớ lại mọi chuyện trước đây thì hắn đã không còn là A Tễ nữa.
Bùi Thanh Ngọc đột nhiên vùng ra khỏi tay hắn:
"Nếu Tiêu công tử đã nhớ lại thì nên về đi."
Tiêu Kính Hàn siết chặt tay:
"Ngươi muốn đuổi ta à?"
Bùi Thanh Ngọc dời mắt đi chỗ khác, không nói gì.
"Được, được lắm......" Tiêu Kính Hàn hung hăng nói,
"Đi thì đi, ngươi tưởng ta thèm ở lại đây chắc?!"
Hắn tức giận quay người đi thẳng.
Bùi Thanh Ngọc rã rời dựa vào cửa nhìn hắn đi xa, trong cổ đắng nghét nuốt không trôi.
Thanh Ngọc...... Chu Viễn sau lưng gọi y một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!