"Hả? Ba đang nói đối tượng xem mắt sao?" Phùng Nghiên bị kéo lại trước bàn làm việc của Bạch Tề, vẻ mặt vô cùng khó tin.
"Phải, toàn bộ thông tin đều có hết ở trong này, con coi thử đi."
Chắc chắn ngay cả nữ phụ cũng không thể ngờ đến, sau khi ly hôn với nam chính chưa được bao lâu, người cha đáng kính của cô ấy đã muốn dùng tốc độ ánh sáng đi kén rể.
"Ba à, tạm thời con vẫn chưa có ý định này..."
Phùng Nghiên miễn cưỡng nhìn danh sách các ứng cử viên trên màn hình máy tính của Bạch Tề.
Chiều cao, tuổi tác, gia thế, nghề nghiệp, tính cách,...! Các thông tin cơ bản đều có đủ.
Lướt xuống một chút, khoé môi cô khẽ co giật.
Thậm chí còn cung cấp thêm cả lịch sử tình trường (???)
Quả thật rất đa dạng, rất phong phú, giống hệt như đang xem menu chọn món.
"Biết con vẫn chưa quên được đoạn hôn nhân kia, dì con bảo cách tốt nhất là để con gặp gỡ vài người mới, ba thấy chủ ý này cũng không tồi."
Phùng Nghiên đang gặm bánh quy, liếc thấy trong danh sách ứng cử viên kia còn có cả cái tên họ Thôi, tốc độ nhai bánh từ từ tăng nhanh.
Ngại cô còn chưa đủ phiền phức hay sao?
"Thật sự không cần đâu ba, độc thân là thời kì hoàng kim, rất đáng quý! Con vẫn còn muốn tận hưởng thêm một khoảng thời gian."
"Có phải con vẫn..." Bạch Tề lúc ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Ầy, ba hiểu! Nhưng con nhất định phải nhớ kĩ, đừng vì một cái cây mà bỏ lỡ nguyên cả khu rừng, điều đó không đáng chút nào!"
Phùng Nghiên có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.
Bởi nếu cô bảo đã dứt tình với Ám Dạ Minh, đem cái tốc độ này mà đối chiếu với những việc làm trước kia của nữ phụ, có ma nó mới tin.
Lúc ấy Bạch Tề sẽ cho rằng con gái ông có nỗi khổ riêng có nói, lại bắt đầu một tràng nghĩ ngợi lung tung.
Bạch Tề bảo cô chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn.
Có thật như vậy không?
Đây là vấn đề mà đời trước Bạch Thụy Hoan vẫn luôn thắc mắc, nhưng không một ai nguyện ý trả lời cô ta...
"Cơ mà trong cái thế giới này, có thể so sánh được với Ám Dạ Minh đều không phải là con người."
Bước ra khỏi cửa xoay của toà nhà, Phùng Nghiên vẫn mãi hồi tưởng tình cảnh trong văn phòng, không hề phát hiện ra phía sau có người đến gần.
Ý tứ của cô vốn dĩ rất đơn giản, nam chính là nhân vật được tác giả chăm chút tỉ mỉ dưới ngòi bút, là người đàn ông được lấy làm trung tâm vũ trụ.
Trong một thế giới lý tưởng như truyện tiểu thuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, hào quang của anh ta chính là thứ bất khả xâm phạm!
Thế nhưng khi Ám Dạ Minh vô tình nghe được câu này, đã hợp tình hợp lí mà nghĩ theo chiều hướng khác...
Hắn vốn dĩ muốn đến chào hỏi một cách bình thường, không ngờ lại có thu thập ngoài ý muốn.
Hoá ra Bạch Thụy Hoan luôn nghĩ về hắn như vậy sao?
Muốn để người phụ nữ này nhận sai e rằng không hề dễ dàng.
Hay là nên để cô thử nghiệm một chút thế nào mới là không giống con người nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!