Cảnh quay ở biệt thự mất 20 này, đoàn phim lại lần nữa dời trận địa, dọn tới một khách sạn gần đại học thành phố S.
Một tháng kế tiếp, sẽ là cảnh quay ở vườn trường, cùng với một ít cảnh trong nội thành.
Lâm Táo rất hưng phấn, cô chưa từng học đại học, hiện tại qua đóng phim có thể trải nghiệm một phen cuộc sống sinh viên rồi.
Cùng biệt thự Trần Hoành Anh so sánh, đại học náo nhiệt cực kì, trong lúc quay còn có một số học sinh vây xem.
Thông thường một số diễn viên mới khi đối diện với tình cảnh này sẽ tương đối khẩn trương, khó có thể diễn tốt, giữa Lâm Táo và Trình Hạo Nhiên, đạo diễn càng lo lắng cho Lâm Táo hơn, bởi vì Lâm Táo nhìn qua rất ngoan, trong ấn tượng của đạo diễn, bé ngoan càng dễ thẹn thùng.
Chỉ có Tần Lộ mới biết, em họ ngây ngốc của cô khi đóng phim rất dễ dàng tiến vào trạng thái, chỉ có khi mặc trang phục diễn hơi hở mới có thể ngượng ngùng xoắn xít, cho dù tình huống này, chỉ cần ngày sau thù lao đóng phim càng ngày càng cao, em họ cũng sẽ rất nhanh chóng thích nghi đi.
Cho nên nói, làm công việc gì cũng cần có động lực để kích thích!
Ngày hôm nay trời trong nắng ấm, đoàn phim tiếp tục bấm máy.
Hôm nay muốn quay cảnh nam chính tỏ tình với nữ chính.
Quay xong một cảnh, trong lúc nghỉ ngơi, nam chính Trình Hạo Nhiên bỗng nhiên cầm một bông hoa hồng là đạo cụ của đoàn phim đi đến chỗ ngồi của Lâm Táo, ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh cô cùng nói chuyện phiếm: "Thế nào, trước kia chưa bao giờ được nam nhân tặng hoa sao?"
Hắn tươi cười xán lạn, không như Hạ Cẩm Niên ôn nhu quý khí, lại càng giống như nam thần vườn trường hoạt bát tràn đầy sức sống.
Lâm Táo thành thật mà lắc đầu.
Trình Hạo Nhiên hướng cô chớp mắt: "Vậy đóa hoa này cho cô, lấy thân phận bạn tốt, miễn cho lần đầu tiên cô nhận hoa lại là trong phim, thế thì rất đáng thương."
Hai người hợp tác hơn một tháng, đều quen thuộc lẫn nhau, cũng thường xuyên cùng nhau ăn cơm hộp, tuy không tính là bạn tốt, nhưng khẳng định cũng xem như là bạn bè.
Nhìn bông hoa lẻ loi ở trước mặt, Lâm Táo vui vẻ cười, sạch sẽ mà thuần túy, giống như tiểu hài tử bất ngờ nhận được món quà yêu thích.
"Cảm ơn." Nhận lấy hoa hồng, Lâm Táo thật sự rất vui vẻ.
Trịnh Hạo Nhiên tiếp tục cùng cô nói mấy câu, thẳng đến khi Tần Lộ tới, hướng hắn ra cái thủ thế "ok".
Trình Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, rời đi.
Lâm Táo vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tần Lộ vỗ vỗ vai cô, giải thích: "Hoành An muốn bắt đầu tuyên truyền phim, video quay cảnh vừa rồi của 2 em sẽ đăng lên mạng tạo thế trước."
Lâm Táo ngạc nhiên.
Lại nhìn hoa hồng trong tay, nghĩ đến những lời vừa rồi của Trình Hạo Nhiên chỉ là diễn kịch, Lâm Táo có chút thất vọng.
Cô không có ý gì khác với Trịnh Hạo Nhiên ngoài tình bạn, nhưng, Lâm Táo còn tưởng rằng Trịnh Hạo Nhiên thật sự coi cô là bạn tốt.
Tần Lộ cười: "Chủ yếu là 2 em không có nổi tiếng, đành phải tạo ra mấy tin đồn, tựa như trên mạng luôn có mấy tin tức linh tinh về minh tinh ấy, em cho rằng thật sự là người qua đường chụp hết sao, tất cả đều là đoạn đội nghệ sĩ tỉ mỉ tạo ra đấy."
Cuối cùng, Tần Lộ ý vị thâm trường mà nói: "giới gải trí thật thật giả giả, quen rồi thì tốt."
Lâm Táo đã hiểu.
Đạo diễn bỗng nhiên vỗ tay, muốn quay cảnh tặng hoa.
Ra đến sân quay phim, bên ngoài tụ tập rất nhiều sinh viên vây xem, hơn nữa càng ngày càng có nhiều sinh viên vì tò mò mà tụ tập lại.
Trong đó có môt người mặc một thân áo hoodie bình thường nhưng dáng người cao ráo, rất thu hút ánh nhìn của mọi người.
Phàm là hắn đi qua chỗ sinh viên nào, vô luận là nam hay nữ đều sẽ nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, nhưng mũ tennis trên đầu nam sinh ép xuống rất thấp, che đậy đôi mắt của hắn, tuy rằng vừa nhìn liền biết là soái ca, nhưng cũng không có người nào không biết xấu hổ mà khom lưng nhìn mặt hắn đến cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!