Đàm Mạt nhìn qua kính chiếu hậu, một tên nhoài người ra khỏi cửa sổ, cầm súng. Viên đạn bắn xuống nền tuyết, chẳng nói lời nào. Cô càng lúc càng choáng, tay nắm bánh lái không còn sức.
"Mạt Nhi, em cố gắng thêm một chút nữa." Lúc này, thanh âm của Lạc Hàm qua điện thoại càng thêm hư ảo.
Lạc Hàm…
Lạc Hàm sắp đuổi kịp vị trí của Đàm Mạt.
Đội hình sự chia thành ba nhóm, một nhóm tới vị trí theo kế hoạch, một nhóm đến biệt thự, còn lại nhóm Lạc Hàm đang hướng về phía Đàm Mạt.
Khuôn mặt anh tuấn kết một tầng sương, tay cầm lái, đầu ngón tay trắng bệch, đôi mắt anh nhìn về phía trước, đèn đường mờ ảo chiếu trên nền tuyết.
Lòng ảo não, trong đầu anh chỉ sót lại tên của một người, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Bỗng nhiên xe Đàm Mạt nghiêng về bên trái, cô không thể ngồi vững, va mạnh vào cửa xe. Cánh tay đau buốt giúp cô lấy lại được chút ý thức. Bọn chúng bắn nổ lốp.
Xe trượt về phía trước, tiếng rít chói tai xuyên qua màn đêm lạnh buốt khiến toàn thân cô run rẩy.
Đàm Mạt gắng sức cầm di động, tiếng hít thở đã không thể che giấu sự hoảng loạn của cô. Ánh đèn phía sau càng lúc càng chói mắt, cô đưa điện thoại kề sát bên tai, gắng gượng tựa lưng vào ghế lái, cảnh vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ, giọng nói của cô lúc này chỉ còn nỗi bi thương, "Lạc Hàm …"
"Mạt Nhi, anh đây …" Vài sợi tóc ngắn rơi trên trán, trong bóng tối, anh có thể cảm nhận được cô đang dùng hết sức để biểu đạt ý của mình.
"Em … yêu … anh …"
Em yêu anh! Chỉ vài từ đơn giản, nhưng nếu bây giờ không nói, cô sợ mình sẽ không còn cơ hội.
Em yêu anh! Chỉ vài từ đơn giản … Nhưng chất chứa tất cả tình cảm của cô dành cho anh, tuy ngây ngô nhưng chân thực. Từ một người không chút cảm xúc, nhờ có anh mà cô trưởng thành. Mọi cử chỉ, cảm xúc vui buồn, những lời chòng ghẹo của anh đều tác động đến trái tim cô … Cô sợ nếu mình không hồi đáp tâm ý của anh … sẽ không kịp.
Cú điện thoại này khiến Lạc Hàm rơi vào thinh lặng. Ngay tại giờ phút nguy hiểm, cô thổ lộ với anh … bàn tay cầm bánh lái siết chặt.
"Alo … anh … còn … nghe … máy không …"
"Mạt Nhi …" Chưa đợi Lạc Hàm nói dứt câu, cửa xe mở toang, bọn chúng vứt di động cô xuống đất, một tên kéo tóc Đàm Mạt, lôi ra khỏi xe.
"Cô chủ … chúng tôi bắt được rồi!"
Ngồi trên sofa, Katy nhếch miệng cười, nụ cười thỏa mãn, thanh âm nhàn nhạt vang lên: "Rất tốt!"
"Cô chủ, xử trí nó thế nào?"
Trình Tuấn bị trói chặt chân tay, Steve đang chĩa súng vào đầu anh ta. Trình Tuấn nhìn Katy đầy căm hận, anh ta mím chặt môi.
Đàm Mạt bị vứt trên nền tuyết đã hoàn toàn không còn sức, mọi việc trước mắt đều mơ hồ, chỉ có cảm giác đau đớn ở cánh tay mới giúp cô nhận ra mình còn sống.
"Giết nó!" Hai từ đơn giản lại có thể khiến cho tim Trình Tuấn đau đớn, khuôn mặt người phụ nữ trước mắt anh ta trông đầy tàn nhẫn.
"Thâm nhập RT là tôi, không có quan hệ gì đến cô ấy … Katy …" Trình Tuấn nhẹ giọng xuống nước: "Cầu xin cô … Tha cho cô ấy!"
Katy đứng dậy, ngón tay sơn đỏ chót cầm di động, tiến về phía Trình Tuấn: "Jason, tôi nghĩ nhất định anh đã từng nghe qua câu chuyện đồn đại trong RT, có một người phụ nữ đã đánh bom chết chị gái sinh đôi của mình."
Steve đứng bên cạnh cứng người, hầu hết người RT đều nghe qua giai thoại này, nhưng không ai biết rõ tường tận.
Đôi mắt đen tuyền tựa như đang rơi vào ký ức, ngữ điệu bình tĩnh mà quỷ mị kể lại câu chuyện: "Jason, người giết Kelly chính là tôi." Ả nở nụ cười nham hiểm.
Trình Tuấn nhìn thẳng vào mắt ả, ánh mắt tựa như nhìn thấu tất cả.
Ả khoát khoát tay, giống như đang kể một câu chuyện của người khác, không phải của mình: "Người thừa kế chỉ có một, Kelly am hiểu độc dược, còn tôi am hiểu bom mìn, hai người chỉ có một ngồi vào chiếc ghế của cha! Nếu như tôi không giết chết chị ta, thì người nằm trong nấm mồ ấy chính là tôi. Dĩ nhiên mấy người cảm thấy kỳ lạ về bộ dạng của tôi. Tôi đã phẫu thuật thành Hoàng San San.
Kelly biết rõ kế hoạch của tôi muốn giết chết chị ấy, vậy mà … chị ta cũng không thoát khỏi số kiếp!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!