Chương 44: (Vô Đề)

Đàm Mạt tuyệt đối không nhớ lầm gương mặt này, cô khẽ cắn môi, ánh mắt không bình tĩnh đã tố giác tâm trạng của cô lúc này. Ả đi tới bên cạnh cô, cẩn thận nhìn cô, sau một lúc lâu, bỗng nhiên ả cười ra tiếng, "Thật sự là xinh đẹp, làm sao bây giờ, ngay cả tôi cũng thấy động lòng rồi đây."

Nụ cười của ả mang theo vẻ hưng phấn. Người phụ nữ có vẻ ngoài giống hệt Hoàng San San này rốt cục là ai. Nét mặt của cô ta rõ ràng viết lên sự chán ghét, nhưng lại cố tỏ vẻ yêu thích.

"Thật sự rất muốn cô gia nhập cùng chúng tôi, … nhưng mà Jason có vì vậy mà chán ghét tôi không?" Ả mở miệng khinh miệt, liếc Đàm Mạt một cái: "Tuy nhiên, nếu như vậy, người anh ấy có thể chọn chỉ có mỗi mình tôi."

Xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt từ khe cửa trong căn phòng kín, người phụ nữ nở nụ cười gian xảo, đáng sợ. Ả nâng cằm Đàm Mạt: "Nhớ kỹ, lần sau trông thấy tôi nhớ gọi là Katy, tôi không phải con đàn bà ngu xuẩn Hoàng San San kia."

Dứt lời ả bưng khay đồ ăn đặt trên giường, "Ăn đi, tôi không hi vọng thứ cuối cùng tôi cố cất giữ lại là chết đói."

Thứ ả đưa tới là sữa, cắm ống hút, Đàm Mạt vùi đầu vào đầu gối, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Cô có thể xác định người bắt cóc cô không phải Trình Tuấn, dĩ nhiên Trình Tuấn không hề biết gì về chuyện này và thái độ thù địch của cô ta xuất phát từ sự ái mộ đối với Trình Tuấn.

Cô ta làm sao mà biết mối quan hệ giữa cô và Trình Tuấn? Vì sao lại chọn thời điểm bắt cóc là sau khi cô gặp Trình Tuấn? Là nhân tố gì đã kích thích cô ta?

Dạ dày đau dữ dội, Đàm Mạt cố sức uống sữa. Chất lỏng lạnh lẽo xen lẫn cảm xúc chua xót chảy vào thân thể cô. Đàm Mạt cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa ở trên vai. Cô không thể chạy trốn bằng thân thể suy yếu này.

Làm sao bây giờ... Lạc Hàm... Em nên làm gì bây giờ???

Dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, người đàn ông ngồi trên chiếc sofa rộng lớn, Katy ngồi bên cạnh: "Cậu chủ, sau khi vụ án của Triệu Húc Quang kết thúc, chúng ta lập tức về Mĩ đi."

Jason chợp mắt không trả lời ả, Katy khẽ dựa lên đùi hắn: "Tài sản của Hoàng thị chúng ta đã chuyển đi gần hết, hiện giờ người RT chúng ta cũng đang tiến hành thao tác. Chúng ta không ở đây cũng không ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh, huống chi tổng bộ bên Mĩ vẫn thúc giục ngài trở về."

"Tôi tự có tính toán." Thật lâu sau, Jason đáp lại ả một câu, anh ta ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn ả: "Không cần cô quyết định thay tôi."

Bỗng nhiên Katy gằn giọng, ngữ điệu không dịu dàng như trước: "Cậu chủ, vì sao tôi không thể?"

Jason từ trên cao nhìn xuống: "Giải thích rõ ràng."

Katy ngửa đầu, người đàn ông trước mặt ả cao lớn và anh tuấn. Từ năm năm trước, khi lần đầu tiên thấy anh ta, ả đã xác định phải là anh ta, không để ý đến sự phản đối của cha ả, chỉ muốn ở bên cạnh anh ta.

"Cuối cùng anh muốn tôi phải làm thế nào?" Ánh mắt kiên định và bướng bỉnh nhìn anh ta, không có một tia hối hận.

"Katy, làm chính cô là tốt rồi." Ánh mắt Jason lạnh lùng liếc ả.

Dáng vẻ mê hoặc lấp đầy đôi mắt ả, nhưng sao lại xa xôi đến vậy.

"Cậu chủ, anh đừng ép tôi."

Mắt Jason hơi nheo lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, anh ta đưa tay vỗ vỗ bả vai ả: "Đối với tôi mà nói, cô rất tốt."

"... Vậy... Đã nhiều năm như thế sao anh không nhìn ra sự nỗ lực của tôi?"

Anh ta là một người thông minh, ả không tin anh ta không hiểu tâm ý của mình. Anh ta cho rằng để đạt được vị trí như bây giờ là do mình anh ta sao? Nếu như không có ả...

"Hay là nói, trong lòng ngài... Vẫn luôn có người khác." Giọng điệu dò hỏi cuối cùng trở nên chắc chắn, vẻ mặt Jason cứng lại. Katy không buông tha: "Cô gái chạy trốn cùng anh ở bar Phượng Hoàng là ai?"

Câu hỏi cuối cùng khiến tim Trình Tuấn run lên nhưng cố gắng duy trì thần sắc như thường, anh ta lẳng lặng đứng ở bên cạnh ả, không nói tiếng nào, nhưng luồng khí lạnh lùng lại quấn lấy ả, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn ả, chậm rãi lên tiếng: "Tôi cũng không … cấm dục."

Chỉ một câu làm cho Katy rơi vào thinh lặng.

Dưới hàng mi cong dài, ánh mắt của anh ta chỉ còn sự dọ thám, Trình Tuấn biết Katy không tự nhiên lại đi hỏi anh ta những loại chuyện này.

Tim anh ta từ từ thắt lại, ý của câu này là: Đàm Mạt... Rất có thể bị ả theo dõi, hoặc là...

Đôi môi mỏng từ từ ghé sát ả: "Cô có bằng lòng không?"

Katy khiếp sợ ngẩng đầu, sau đó, lại gật đầu như điên.

Khóe môi Jason gợi lên một nụ cười nhợt nhạt: "Nhưng mà, tôi không nỡ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!