Chương 36: (Vô Đề)

Chưa kịp gọi cho Đội trưởng Đường thông báo, đã nhận được điện thoại của ông: "Mau trở về!"

Đến cửa phòng hình sự, phát hiện có rất nhiều phóng viên.

Đàm Mạt và Lưu Hướng Dương vất vả lắm mới chen được vào văn phòng. Nhìn sắc mặt của Đội trưởng có phần không tốt lắm, ông cau chặt mi, điếu thuốc sắp cháy tới đầu ngón tay.

Đội trưởng Đường chỉ chỉ đoạn video trên internet: "Bị tung ra rồi."

Đoạn video được phát tán trên trang web zzz, đúng là nhắc đến vụ án của hai nữ nạn nhân này. Còn phỏng vấn một số người dân, đa số người dân đều rất sợ hãi, bọn họ còn bàn luận khuyên không nên ra đường vào ban đêm nhất là phái nữ.

Áp lực của phòng hình sự gia tăng.

"Sao tin tức lại bị tung ra, truyền thông còn biết nhanh như vậy?" Lưu Hướng Dương hỏi Đội trưởng Đường.

"Tôi vừa nói chuyện với bên truyền thông, bọn họ trả lời là nhận được điện thoại của người dân." Chị Phó từ ngoài tiến vào, "Sáng sớm hôm nay báo Thị Thần, còn có Nhật báo Trung Tâm, đều nhận được điện thoại."

"Là cùng một người. Chính là người đã báo án đó." Lạc Hàm từ trên chỗ ngồi đứng lên, trong đôi mắt màu đen có một tia cảm xúc lạnh lùng: "Người mà chúng ta phải bắt cũng là hắn."

Trong lòng Đàm Mạt cảm thán về sự sắc bén của Lạc Hàm. Chính bản thân cô đến hiện trường mới có thể đưa ra được suy đoán này: "Tôi đã đến hiện trường, tuyết ở nơi đó căn bản không thể chất thành đống, nói cách khác người đã báo án cho chúng ta hắn vô tình phát hiện thi thể là không phù hợp với lẽ thường."

Đội trưởng Đường rít một hơi thuốc lá: "Vụ án này phải phá ngay."

Tay của Lạc Hàm đút trong túi áo khoác, chiếc áo len cao cổ càng tôn thêm làn da trắng nõn của anh, người anh toát ra vẻ lạnh lùng của băng giá. Anh khẽ đưa mắt liếc nhìn Đàm Mạt, đáp lời Đội trưởng Đường: "Ừ, phải phá ngay!"

Nhìn anh nghiêm trang như vậy, không hiểu sao lại khiến mặt Đàm Mạt nóng bừng bừng. Giọng anh cả quyết như thế, đáng tin như thế … có phải là do tối nay, phải gặp ba mẹ cô sao?

Giáo sư Lạc tiếp tục: "Tư liệu mà bây giờ chúng ta có được, có thể làm phác họa chân dung tội phạm rồi."

Các cảnh viên tụ tập cùng một chỗ, trong tay là tất cả tư liệu hiện tại có được. Giọng Lạc Hàm rõ ràng mạch lạc vang lên: "Tuổi của nghi phạm nằm trong khoảng 25 tới 40 tuổi, hắn có một công việc khá ổn định, nhưng thu nhập không cao. Đồng thời không hề được coi trọng, rất có thể là bị kỳ thị và xa lánh nơi mà hắn đang công tác."

Có người hỏi: "Làm sao có thể nhìn ra được việc này?"

Lạc Hàm chỉ chỉ thi thể trong hình của nạn nhân: "Túi xách trên người của hai nạn nhân đều bị lấy mất, đồng thời trên cổ của nạn nhân Tiểu Hiền còn có một vết hẹp dài, đây là lúc hung thủ lấy dây chuyền của nạn nhân bởi vì nóng vội đã để lại. Trên ngón trỏ trái của nạn nhân cũng có vết đeo nhẫn, hoàn cảnh gia đình của nạn nhân Tiểu Hiền cũng không khá lắm, dây chuyền và nhẫn của nạn nhân chủ yếu là trang sức bình thường, nhưng hắn cũng không bỏ qua, có thể thấy được, hung thủ có vẻ thiếu tiền."

"Tại sao hắn có công việc ổn định nhưng lại thiếu tiền như thế?"

Đàm Mạt bổ sung: "Chuyện này có liên quan đến việc hắn từng có tiền sử bệnh tâm thần." Nghe cô nói xong, những người khác bỗng nhiên hiểu được mối liên quan giữa những sự việc này. Đàm Mạt tiếp tục: "Ngay từ đầu, chúng ta cũng biết đao pháp của hắn lộn xộn, sâu cạn không đồng nhất, trên cơ bản có thể kết luận là sau khi hắn bị kích thích mới tập kích hai nữ nạn nhân, nhất là thương tổn đối với hai vị trí tượng trưng cho đặc thù phái nữ, phản ánh sự vặn vẹo trong nội tâm của hắn, sự vặn vẹo này có liên quan đến những chuyện hắn đã từng trải qua trước đó. Bình thường kích thích có thể đạt tới loại tình huống này, hơn nữa còn nhắm đến phái nữ có hai loại: một, là lúc còn nhỏ từng bị một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi trở lên xâm hại hoặc sau khi trưởng thành, tình cảm bị tổn thương quá mức."

Lạc Hàm ngắm nhìn Đàm Mạt suy luận, lúc này gương mặt thanh tú ấy đặc biệt động lòng người, anh dời mắt, tiếp lời cô: "Căn cứ vào tài liệu của hai vụ án xảy ra gần đây, tôi cảm thấy loại khả năng thứ hai là rất cao. Hẳn đã từng được trị liệu ở bệnh viện tâm thần, nguyên nhân nằm viện rất có thể là do không gặp thuận lợi về mặt tình cảm. Sau khi xuất viện hắn dựa vào bạn bè hoặc người thân giúp đỡ tìm được một công việc ổn định nhưng lại không có bao nhiêu tiền đồ.

Hắn cũng tìm được bạn gái mới, nhưng gần đây quan hệ giữa hắn và bạn gái đã xảy ra tan vỡ. Hẳn là bạn gái hắn đã phát hiện tiền sử bệnh tâm thần của hắn nên nhất quyết đòi chia tay. Ngoài ra, hắn còn có khuynh hướng bạo lực."

Đội trưởng Đường rít thêm một hơi thuốc dài: "Nhìn vết dao này cũng có thể đoán ra được hắn điên cuồng đến mức nào."

Đàm Mạt đặt tư liệu lên bàn: "Hắn đã thăng cấp. Hắn chủ động báo án, thông báo cho truyền thông, đó là hắn hi vọng được sự coi trọng. Hơn nữa thi thể nạn nhân thứ hai được xử lý cẩn thận hơn rất nhiều so với nạn nhân đầu tiên."

"Cho nên, tiếp theo hắn sẽ cố gắng lôi kéo sự chú ý của chúng ta nhiều hơn. Tuy nhiên, trước khi hắn vươn "ma chưởng" tới nạn nhân tiếp theo, chúng ta phải có hành động trước." Trong giọng nói lạnh lùng của Lạc Hàm lộ vẻ tự tin, đôi mắt trong, sâu thẳm và sáng ngời, anh nhìn về phía Đàm Mạt, giống như có lời gì muốn nói, tiếp theo lại nói với Phó tỷ: "Chúng ta cần mượn truyền thông khiến hắn phát triển theo chiều hướng sai lầm."

Rất nhanh, giới truyền thông được mời đến phòng hình sự, không giống như lúc trước, lần này người đại diện là —— Đàm Mạt.

Cô đứng ở ngoài cửa, sửa sang lại quần áo, nghĩ đến việc lát nữa sẽ gặp phải đủ loại câu hỏi xảo quyệt, cô đứng ngồi không yên. Đầu ngón tay nắm chặt góc áo.

Bỗng nhiên, một đôi tay ấm áp nắm lấy tay cô, ánh đèn huỳnh quang rọi trên khuôn mặt thanh nhã của anh. Lạc Hàm nhẹ xoay người, trán kề trán với cô, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không, "Em khẩn trương cái gì?"

Anh ấy cho rằng mình là anh ấy sao? Lúc nào cũng có thể vô cùng bình tĩnh?

"Sao lúc nãy anh lại đề nghị em đi trả lời câu hỏi của phóng viên vậy?" Ngữ điệu Đàm Mạt rõ ràng có chút xíu bất mãn.

Đề nghị của Lạc Hàm không chỉ khiến Đàm Mạt khiếp sợ, mà cũng làm cho tim của các thành viên trong đội đập thình thịch, bởio mỗi lần cần đại diện chính phủ ra mặt bọn họ đều để chị Phó ra tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!