Phòng IT bên kia đã điều tra tư liệu liên lạc của nạn nhân Tiểu Hiền trong hai tuần gần đây. Nhác thấy mọi người đã mệt mỏi, Đội trưởng Đường chia nhóm thành hai tổ, một tổ ở lại tăng ca, một tổ về nghỉ, sáng sớm mai thay ca.
Đàm Mạt dĩ nhiên về theo Lạc Hàm.
Xe ngừng trước cổng đại viện, mặt cô vẫn còn đỏ lựng, tất cả là do vừa rồi khi ôm Lạc Hàm, anh đã nói với cô "Em có thể lưu manh với anh thêm chút nữa."
Đàm Mạt xấu hổ đến đỏ cả mặt, chẳng qua cô chỉ cọ cọ vào ngực của anh thôi mà...
"Có phải em có chuyện muốn nói với anh không?"
Ánh đèn đường chiếu lên sườn mặt của anh, mang theo chút mê hoặc. Không thể không thừa nhận anh chính là cực phẩm trong cực phẩm.
Đàm Mạt chỉ muốn hỏi, bọn họ … bây giờ xem như… đã xác định quan hệ rồi sao? Sao cô luôn cảm giác như một giấc mơ, quá mơ hộ … Hơn nữa, cô đã đồng ý gì đâu chứ?
"À … à … Hiện giờ anh... và em... có phải là … bên nhau rồi không?" Lời như thế cũng nói ra được, Đàm Mạt nghiêng mặt qua một bên, vờ như đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, ra vẻ bình tĩnh.
Vẻ mặt Lạc Hàm không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng chỉ vì câu nói này của Đàm Mạt mà cảm thấy ấm áp, anh lơ đãng đáp lời: "Cả thế giới đều biết em là của anh."
Đàm Mạt khó hiểu, đây là chuyện khi nào, "Sao em lại không biết?"
"Vừa rồi không phải anh đã cho em biết rồi sao?" Anh bỗng kề sát lại, cả người Đàm Mạt gần như bị anh ôm trọn. Không biết anh cởi dây an toàn từ khi nào, kéo cô về phía mình, bầu không khí trong không gian chật chội bỗng tăng cao.
Chung quanh chợt im ắng hẳn, lá ánh trăng cũng có thể là ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn lãng của Lạc Hàm, tim Đàm Mạt đập cuồng loạn, mắt cô nhìn ngũ quan phóng lớn trước mắt, mùi hương thuần khiết, man mát quen thuộc tràn ngập khoang mũi. Không chờ cô nhắm mắt, cánh môi hơi lạnh của Lạc Hàm đã chiếm hữu môi cô.
Một khắc đó trái tim tựa như ngừng đập...
Cô khẽ run, bàn tay vô thức nắm lấy áo anh. Đôi môi mỏng ấy, ban đầu, chỉ là nhẹ phác họa làn môi cô. Vậy mà, bây giờ hơi thở thanh nhã đặc biệt thuộc về riêng Lạc Hàm như là một liều thuốc độc trí mạng, quấn lấy cô.
Nụ hôn tăng thêm lực, đang từ chạm nhẹ biến thành hôn sâu, rồi bỗng nhiên tiến quân thần tốc khiến Đàm Mạt tựa như quên hít thở. Hàng mi cong, hai mắt rũ xuống, gương mặt như điêu khắc. Đàm Mạt ôm chặt eo anh.
Vì sự chủ động này của Đàm Mạt, anh thoáng cứng người, nhưng chỉ một lát sau, anh xâm nhập sâu hơn, hương vị trong lành mát mẻ trên người anh dần dung hợp với hương thơm nhẹ trên người cô, … mãi cho đến khi thấy cô khẽ thở dốc, Lạc Hàm mới buông cô ra.
Mặt Đàm Mạt đỏ bừng, ánh mắt mông lung nhìn Lạc Hàm.
Chưa đợi cô lên tiếng, Lạc Hàm tràn đầy tự tin, thì thầm: "Hương vị giống hệt như anh tưởng tượng... Ừ... Rất tuyệt!"
Ừ gì mà ừ chứ!
Đàm Mạt húng hắng ho một tiếng, "Có phải anh từng hôn rất nhiều người rồi không?"
Cô thấy hình như kỹ thuật của anh … có vẻ rất thành thạo...
Lạc Hàm chế trụ gáy cô, nhẹ giọng bên tai: "Cho nên … em rất hài lòng về anh phải không?"
Để cô đi chết đi...
Đôi mắt trong vắt như ngọc dường như lộ ý cười, giọng nói anh khàn khàn vang lên: "Không có! Chỉ có một mình em. Bất kể là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, đều chỉ có một mình em thôi."
Đàm Mạt choáng váng, trong khoảng khắc đó thời gian bỗng chốc dừng lại để đôi mắt anh khắc thật sâu vào lòng cô. Anh im lặng nhìn cô, như đang chờ cô trả lời. Một lúc lâu sau, Đàm Mạt mới hoàn hồn: "Biết rồi, em về đây!"
"Mạt Nhi." Lúc anh gọi tên cô, luôn có một cảm giác ấm áp nhè nhẹ chảy vào tim.
"Sao cơ?"
"Anh nói rồi, lần sau, nhớ phải nhắm mắt lại."
Những lời này sao quen tai như thế?
"!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!