Chương 34: (Vô Đề)

Thần sắc Lạc Hàm không thay đổi, nhìn cô đáp lời: "Em cảm thấy tôi sẽ để người dù sao cũng là của mình bị người khác nhớ thương ư?"

"..."

Cô từ khi nào trở thành của anh ta...

Quả nhiên, không ăn cơm chiều nên Đàm Mạt chỉ chốc lát sau liền đói bụng. Một người sâu sắc như Lạc Hàm đương nhiên nhìn là hiểu ngay. Anh khẽ cười xoa xoa tóc cô: "Đi thôi, dẫn em đi ăn khuya."

Đàm Mạt cảm giác mỗi hành động bây giờ của anh đều là cố ý...

Hai người tới một quán cháo, Lạc Hàm gọi một chén, xin một cái muỗng.

"Anh không ăn à?" Đàm Mạt múc một muỗng. Ừm … Hương vị khá ngon.

Lạc Hàm chống cằm, chăm chú nhìn cô: "Thế nào?"

"Anh muốn nếm thử không?"

Dứt lời, cô muốn xin ông chủ thêm cái muỗng. Lạc Hàm bỗng nhiên cầm tay cô, dùng muỗng trong tay cô, vô cùng tự nhiên múc một ít; sau đó, người cực kỳ cao quý và tuấn nhã nào đó liền mượn tay Đàm Mạt nếm thử một miếng.

Mặt Đàm Mạt bỗng chốc ửng đỏ …

Bên cạnh có một cặp vợ chồng trẻ chứng kiến màn này, mở miệng ghẹo nhau: "Bà xã, em cũng đút anh đi."

"Không, ngại chết đi được!"

Đàm Mạt: "..."

Lạc Hàm thưởng thức một chút: "Rất tuyệt!"

Đàm Mạt vẫn muốn xin thêm một cái muổng khác, nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Lạc Boss, trong chớp mắt mất hết dũng khí.

Tuy rằng rất đói nhưng Đàm Mạt vẫn dùng vận tốc rùa bò để ăn hết chén cháo trước mặt.

Sau bữa khuya, Lạc Hàm đưa Đàm Mạt trở về đại viện.

Đàm Mạt cảm thấy đối tượng xem mặt lần này hình như cô vẫn chưa nắm kỹ càng: tuổi tác thế nào, trong nhà có bao nhiêu người, công việc ra sao ….

"Này … Tôi nghĩ ắt hẳn anh nên tự giới thiệu một chút."

Lạc Hàm nhíu mày: "Em còn chưa rõ ràng sao?"

Cô phải nên biết ư?

"Cô Mạt" vô cùng bình tĩnh trả lời: "Tôi cho rằng đây là quá trình."

"Hai mươi lăm tuổi, lớn hơn em hai tuổi. Nghề nghiệp: Giáo sư đại học. Thu nhập: Dư sức nuôi sống em." Liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục: "Không có ham mê bất chính. À! Rất thích ghẹo người nào đó!"

Người nào đó? Chẳng phải là … cô à?

Lạc Boss ra vẻ còn muốn nói tiếp, Đàm Mạt nhanh tay mở cửa xe: "Ừm! Biết rồi, ngủ ngon."

Sau đó, bỏ chạy...

Nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, Lạc Hàm vuốt vuốt khóe môi, vốn định tặng một nụ hôn chúc ngủ ngon, cứ như vậy mà để cô ấy chạy thoát.

Về đến nhà, mẹ Đàm đang ở trong phòng khách xem tivi. Thấy Đàm Mạt tiến vào, mẹ Đàm tò mò hỏi: "Sao rồi, sao rồi? Cực phẩm phải không?"

"Dạ, cực phẩm." Ngữ khí vô lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!