Đám thanh niên cũng bu lại, Đàm Mạt trả lời, "Không phát hiện được gì."
Mộ Hà nhìn nét mặt của cô, cô ta không cho là như vậy, trong lòng Đàm Mạt hẳn đã có ý tưởng, chẳng qua bây giờ không phải thời gian thích hợp nói ra.
Cho đến khi Đàm Mạt và Mộ Hà, Trương Mỹ Bối cùng nhau trở về phòng, Đàm Mạt mới phát hiện trên cổ còn quấn khăn quàng cổ của Trình Tuấn. Dĩ nhiên, Mộ Hà trông thấy nhưng cô ta giả vờ như không, ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều: "Không biết khi nào phía cảnh sát mới có thể lên núi."
Đàm Mạt nghiêm mặt : "Tớ cũng là cảnh sát."
Trương Mỹ Bối phì cười: "Dáng vẻ cậu trông không khác gì sinh viên, chả có xíu xiu khí chất nào của cảnh sát."
Vì thế, lần đầu tiên trong đời Đàm Mạt bởi vì dáng người mà bị khinh bỉ...
Cô ngồi ở trên ghế, hồi tưởng toàn bộ tình huống, cúi đầu lẩm bẩm: "Tối hôm qua, chúng ta cùng nhau chơi bài, lúc ấy Bội Bội cũng không có biểu hiện gì khác lạ. Chúng ta đều khát nước, sau đó Tiểu Huân, Bội Bội, còn có A Duệ cùng nhau đi lấy nước..."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ: Nước có vấn đề!
Cô nhớ rõ tối hôm qua các ly nước đều đã được rót sẵn rồi mới bưng ra. Vì rất khát nên cô còn rót thêm của Tiểu Huân để uống, tuy rằng là sữa tươi có trợ giúp cho giấc ngủ nhưng … hiệu quả này lại tốt đến mức bất thường. Là thuốc ngủ sao …
Như vậy, ừm, dường như đã hiểu thông.
Đàm Mạt cần xác định thêm một chuyện, cô lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Tiểu Vũ.
"Tiểu sư tỷ, chuyện gì vậy ạ?"
"Ngại quá quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cậu, có thể giúp tôi kiểm tra một người không?"
"Ôi chao, chị cứ nói, em có thể giúp nhất định sẽ giúp mà."
"Từ cô nữ sinh tên Triệu Bội Bội làm trung tâm, bắt đầu tìm kiếm. Triệu Bội Bội, sinh viên năm thứ ba khoa Trung văn của đại học C. Hình như bối cảnh của cha cô ấy rất mạnh, cho nên tôi cảm thấy hẳn là từng có chuyện xảy ra. Thời gian có thể nằm trong khoảng từ sau khi cô ấy vào đại học, kiểm tra người xung quanh cô ấy; ngoại trừ bạn trai Tô Dũng, có người nào có quan hệ với người nào tên Chu Duệ hay không."
"Không thành vấn đề, tiểu sư tỷ, bọn em tìm xong rồi sẽ gọi điện thoại cho chị."
"Cảm ơn, Tiêu Vũ."
Trong biệt thự, người có quan hệ với nhóm sinh viên như bọn họ đều không nhiều lắm, khả năng là người trong nhóm gây án. Tuy nhiên, bây giờ cô vẫn chưa thể xác định được là một người hay hai người gây án.
Đặt điện thoại xuống, Đàm Mạt quyết định đi tìm mấy sinh viên kia. Tuy hiện giờ cô không rõ ràng lắm việc Chu Duệ đã giấu Bội Bội ở nơi nào, nhưng hiện giờ cô có thể xác định đây là một vụ cố tình bắt cóc. Trong lời nói của Tiểu Huân đã để lộ sơ hở, cô ta nói thế lực của Bội Bội rất mạnh, và đây có thể cũng là nguyên nhân dẫn đến vụ Bội Bội bị bắt cóc lần này.
Nhưng bọn họ không nhận được điện thoại đòi tiền chuộc hoặc tin tức nào khác.
Người tên Chu Duệ kia rất kỳ quái, Tiểu Huân nói cậu ta và Đại Dũng quan hệ rất tốt, hơn nữa hoạt động trượt tuyết lần này do cậu ta khởi xướng.
Cô cần phải biết Đại Dũng và cậu ta quen biết từ khi nào. Đây là tin tức rất quan trọng!
Đàm Mạt tìm được Đại Dũng, cậu ta đang ngồi ở trên ghế sofa, bụm mặt, gục đầu ủ rũ. Đàm Mạt ngồi xuống bên cạnh cậu ta: "Chờ bão tuyết tan, là cảnh sát có thể lên núi giúp lục soát tìm người."
Đại Dũng nức nở: "Tôi không nên kêu Bội Bội đến trượt tuyết, nếu lúc ấy A Duệ rủ đi trượt tuyết tôi không đồng ý thì tốt rồi."
Đàm Mạt hỏi: "Cậu và A Duệ quen biết nhau từ khi nào? Tôi cảm thấy quan hệ giữa hai người rất tốt."
"Đã biết nhau hơn nửa năm, quen nhau trong một trận bóng rổ của trường!"
"A Duệ chơi giỏi không?" Câu hỏi của Đàm Mạt dường như rất râu ria.
Đại Dũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, cặp mắt ửng đỏ: "Không giỏi, nhưng cậu ấy rất thích chơi bóng. Sau khi bọn tôi quen biết, cậu ta thường xuyên rủ tôi chơi bóng cùng."
"Cậu ta không phải là sinh viên trường các cậu?"
Đại Dũng có chút kinh ngạc: "Làm sao cô biết? Cậu ta kể trường cậu ta đang theo học sân bóng rất tệ nên thích đến trường tôi chơi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!